Khi Lâm Tiêu mang theo Ngao Tinh Nhi tiến vào động thiên, sau khi dùng sức mạnh siêu phàm bố trí một tấm bình phong che lấp.
Mấy người của tộc Phong Bạo đang âm thầm quan sát đều sững sờ.
"Đại trưởng lão, tộc trưởng, thần thức của ta bị che chắn, không thể tra xét."
"Chớ nói chi là các ngươi, thần thức của ta cũng bị ngăn chặn rồi!"
"Ấy, ngay cả Đại trưởng lão cũng vậy, tộc trưởng, người thì sao?"
"Ta cũng không thể tra được, Nguyên tổ đại nhân quả nhiên bất phàm, tu vi mới khôi phục đến Đại Đế Cảnh đã đạt tới trình độ này."
"Lần này Ngao Tinh Nhi chịu khổ rồi, nàng ấy là thiên tài khó có được trong tộc Phong Bạo chúng ta, thiên phú vượt qua cả tộc trưởng đấy."
"Ngươi nói sai rồi! Sao lại nói Ngao Tinh Nhi chịu khổ, có thể hầu hạ Nguyên tổ đại nhân, là phúc phận của nàng ấy!"
"Phải phải phải, đó là Nguyên tổ đại nhân! Cả thiên hạ này, còn ai thích hợp để giao phó cả đời hơn Nguyên tổ đại nhân chứ."
Trong lúc đại trưởng lão, tộc trưởng và mấy trưởng lão khác đang nghị luận ầm ĩ.
Trong một động thiên phúc duyên của tộc Phong Bạo.
Ngao Tinh Nhi đi theo Lâm Tiêu vào, cả đường cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hiện tại nàng còn căng thẳng hơn cả lúc đột phá đến Đại Đế Cảnh.
"Lại đây, ngồi xuống đây đi." Lâm Tiêu vỗ vào chiếc giường huyền băng dài rộng mười thước.
"Ấy... Nhanh như vậy sao?" Ngao Tinh Nhi chớp mắt mấy cái.
Trước khi tới, nàng ta còn cố ý hỏi mấy vị tiền bối long nữ tộc Phong Bạo.
Mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng kiến thức lý luận mà nàng ta thu hoạch được cũng không ít.
Vốn tưởng rằng Lâm Tiêu sẽ từ từ từng bước, cuối cùng mới đến trên giường.
Không ngờ hắn lại gấp gáp như vậy.
Vậy, bây giờ mình nên thay y phục trước, hay là thị tẩm trước đây?
Hai bàn tay nhỏ bé của Ngao Tinh Nhi đặt trước người, nắm lấy nút áo, run nhè nhẹ.
"Ngươi nghĩ gì vậy? Ý ta là, chúng ta làm trước, tâm sự sau." Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái.
Không cần thử, hắn đã nhìn ra, Ngao Tinh Nhi này chắc chắn là lần đầu tiên.
Nếu như là giả vờ, vậy kỹ năng diễn xuất này tuyệt đối là cấp bậc Ảnh hậu.
Hơn nữa, trong động thiên phúc duyên này, cũng chỉ có một cái giường băng lớn có thể ngồi.
Chẳng lẽ đứng nói chuyện, hay ngồi dưới đất nói chuyện?
"A a a, vâng." Ngao Tinh Nhi biết mình hiểu lầm, mặt đỏ bừng, vội vàng ngồi xuống một góc giường.
"Ngươi có ước mơ gì không?" Lâm Tiêu đột ngộtt hỏi một câu khó hiểu.
Ngao Tinh Nhi nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, có chút bối rối, trong mắt thoáng vẻ mờ mịt.
Ước mơ!?
Hai chữ này, đã bao lâu rồi nàng ta không nghĩ tới?
Từ khi biết được kiếp nạn mà tộc Phong Bạo phải đối mặt, còn có vận mệnh mà mình phải gánh vác, nàng ta nào còn dám có ước mơ.
"Bẩm Nguyên tổ đại nhân, ta hy vọng tộc Phong Bạo chúng ta mãi mãi hưng thịnh, Yêu tộc tại Tôn Hoàng Giới ngày càng mạnh mẽ." Ngao Tinh Nhi cung kính đáp.
Nghe câu trả lời nghiêm túc này, Lâm Tiêu hiển nhiên không hài lòng, hỏi tiếp: "Cái ngươi nói là cái mà tộc Phong Bạo ép ngươi, mỗi người đều có giấc mộng của riêng mình, nói ra giấc mộng giấu ở đáy lòng ngươi xem."
Lời Lâm Tiêu nói giống như có ma lực.
Ngao Tinh Nhi hơi run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, Ngao Tinh Nhi mới phát hiện.
Lâm Tiêu tuy gầy, nhưng đôi mắt lại cực kỳ cuốn hút.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng ta đã bị hấp dẫn thật sâu.
"Ước mơ của ta là tự do!"
"Giống như người thường trong Nhân tộc, bọn họ tuy nhỏ yếu, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, mỗi ngày có thể mỉm cười mà ngủ, mỉm cười mà thức dậy, còn có thể đi khắp thiên hạ."
"Ta cũng từng mơ ước cuộc sống như vậy."
Ngao Tinh Nhi bất giác nói ra giấc mộng trong lòng.
Nàng ta khát vọng tự do, mộng tưởng tự do như hiển hiện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất