“Đây đúng là làm càn! Tam điện chủ này đã đuổi về hết những đệ tử ưu tú nhất của các thế gia chúng ta! Những người ở lại toàn bộ đều là những tên trình độ thấp kém, đây được xem là chuyện gì chứ?” 

             “Theo ta thấy, hắn ta là cố tình làm vậy! Hắn ta không hề nghĩ đến việc truyền thừa lại Thiên Đan chân phẩm!” 

             “Hắn ta đang lừa gạt hai vị điện chủ và cũng muốn lừa gạt cả các thế gia chúng ta!” 

             … 

             Trong đại điện vang lên một trận ầm ĩ. 

             Không ít gia chủ đều bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt đối với hành động này của Diệp Viễn. 

             Sắc mặt của Tống Thiên Dương và Vân Bách Vũ đều rất khó coi. 

             Bọn họ có cảm giác như bị chơi đùa vậy. 

             Nhưng may mắn thay, Tống gia và Vân gia cũng có ba người ở lại. 

             Tuy nhiên, Tống Văn Hạo và Vân Uyên là thế hệ trẻ mạnh nhất của Tống gia và Vân gia đều bị Diệp Viễn từ chối. 

             Nếu không có trận giao chiến này thì bọn họ đương nhiên sẽ gây ra một cuộc ầm ĩ. 

             Tuy nhiên, Diệp Viễn đã cho Tống Văn Hạo và Vân Uyên cơ hội, và bọn họ đương nhiên là phải chờ đợi. 

             Bọn họ cũng muốn nhìn xem Tam điện chủ này rốt cuộc có phương pháp thần kỳ gì có thể khiến đám rác rưởi đó vượt qua những đệ tử hàng đầu. 

             Cánh cổng phòng luyện đan mở ra, Thôi Đồng bước ra và nói: “Tất cả mọi người, mời vào!” 

             Những gia chủ khắp nơi nối đuôi nhau đi vào, có chút nóng lòng muốn tát vào mặt của Diệp Viễn. 

             Bọn họ không tin, những thiên tài mà mình đã dùng hết mọi tài nguyên để đào tạo ra lại không bằng sự huấn luyện ba tháng của Diệp Viễn! 

             Hơn nữa, họ còn được hưởng cách đãi ngộ như nhau. 

             Tống Thiên Dương nhìn Diệp Viễn, sắc mặt không tốt nói: “Tam điện chủ, ngài muốn tước đi vị trí trưởng lão của Tống gia ta đây, bọn ta chấp nhận! Nhưng bây giờ, có phải ngài nên cho bọn ta một lời giải thích?” 

             Vân Bách Vũ cũng nói: “Bọn ta biết Thiên Đan chân phẩm là vô cùng quý giá, nhưng nếu Tam điện chủ muốn dùng phương pháp này để chèn ép bọn ta thì Vân gia cũng sẽ không khoanh tay chờ chết!” 

             Hai gia chủ lớn này dẫn dầu thì những gia chủ khác cũng lần lượt bày tỏ sự phẫn nộ. 

             Diệp Viễn chỉ cười nhạt và nói: “Tất cả mọi người đừng nóng vội, xem qua rồi sẽ biết. Đã đến cả rồi thì bắt đầu thôi. Tống Văn Hạo, ngươi trước?” 

             Tống Văn Hạo đã kìm nén cả bụng tức giận và đang định trút ra. 

             Thấy Diệp Viễn nhắc đến mình thì hắn ta cười lạnh lùng và nói: “Đúng là như vậy! Không biết ta có thể tự chọn đối thủ không?” 

             Diệp Viễn gật đầu, không quan tâm nói: “Những người ta chọn, ngươi cứ tuỳ ý.” 

             Tống Văn Hạo xua tay và trầm giọng nói: “Không cần! Ta sẽ chọn đường đệ tốt của ta, Tống Mân Triết! Ta biết ngài coi trọng nó nhất trong đám người này! Hôm nay, ta sẽ giẫm nó dưới chân ở trước mặt tất cả mọi người, để Tam điện chủ thấy rằng ngài đã mù quáng như thế nào!” 

             Diệp Viễn cũng không bận tâm, cười nói rằng: “Tống Mân Triết, ngươi đến đây.” 

             “Vâng!” Tống Mân Triết cúi đầu chào rồi tiến về phía trước. 

             Tống Văn Hạo nhìn Tống Mân Triết, khinh thường nói: “Tống Mân Triết, ngươi thực sự tưởng rằng mình có thể gà mái trở thành phượng hoàng rồi bay lên cành cao sao? Hôm nay, bổn thiếu sẽ cho ngươi nhận ra, ngươi vẫn chỉ là con gà mái ở dưới đất mà thôi!” 

             Trên mặt của Tống Mân Triết lộ ra vài phần sợ hãi. 

             Bản thân hắn biết rằng mình đã có tiến bộ như thế nào trong ba tháng nay. 

             Nhưng mà Diệp Viễn cho họ tu luyện đều là Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm! 

             Họ hoàn toàn chưa từng chạm vào những Thiên Đan khác. 

             Với thân phận là đệ tử Tống gia, Tống Mân Triết đương nhiên biết rằng sức mạnh của Tống Văn Hạo. 

             Thực sự để hắn đối đầu với Tống Văn Hạo thì hắn vẫn không thấy tự tin. 

             Tống Thiên Dương và đám gia chủ khác, đó là cách nhìn gì vậy? 

             Khi nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mân Triết thì trong lòng của bọn họ đã quyết định được thắng thua của trận này. 

             Vốn dĩ thì việc luyện đan không phải là chuyện có thể học cấp tốc trong một khoảng thời gian ngắn. 

             Trong ba tháng trời ngắn ngủi, muốn Tống Mân Triết đánh bại Thiên chi Kiêu tử Tống Văn Hạo, chuyện đó làm sao có thể chứ? 

             Đám gia chủ này, ai nấy đều không khỏi cười nhạo trong lòng. 

             Bọn họ chính là đang chờ đợi khoảnh khắc mà Diệp Viễn bị tát vào mặt! 

             Điều đáng sợ hơn là Diệp Viễn còn giao quyền chọn lựa Thiên Đan vào tay đối phương! 

             Tống Văn Hạo bật cười và nói: “Đệ đệ tốt của ta à, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng ta sẽ chọn Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm chứ? Yên tâm, ta sẽ không khờ như vậy đâu! Nếu muốn đấu thì chúng ta đương nhiên phải đao thương thực sự, đấu Thiên Đan nhị phẩm! Thiên Đan nhất phẩm luyện tốt đến mấy thì có cái ích lợi gì? Ta chọn Đại Cực Tạo Hoá Đan!” 

             Nghe vậy, khoé miệng của Tống Thiên Dương khẽ nhếch lên. 

             Đại Cực Tạo Hoá Đan này chính là Thiên Hoàng Đan mà Diệp Viễn đã lấy ra để làm cho mọi người hoảng sợ vào lúc đó, khiến cho Hoàng Hạo Ngôn và Tô Bội Vân đột phá thẳng đến Vô Cực Thiên Vị! 

             Tống Văn Hạo tại sao được gọi là thiên tài? 

             Chính là vì hắn ta còn trẻ tuổi mà đã có thể luyện chế ra Thiên Hoàng Đan! 

             Thiên Dược Sư nhị phẩm đỉnh phong! 

             Mặc dù phẩm cấp Thiên Hoàng Đan mà hắn ta luyện chế ra vẫn còn được nâng cao, nhưng có thể luyện chế ra thì nó vốn dĩ đã đáng được khoe khoang. 

             Thiên Hoàng Đan, không phải ai cũng có thể luyện chế ra. 

             Không ít gia chủ đang ngấm ngầm cười nhạo. 

             “Tiểu tử Tống Văn Hạo này, chẳng trách sao có thể có được sự coi trọng của Tống Thiên Dương! Thiên Đan này đúng là một sự lựa chọn tuyệt vời!” 

             “Nhìn sắc mặt của Tống Mân Triết là biết chắc không được rồi!” 

             “Ha ha, trong ba tháng trời, khiến cho Tống Mân Triết luyện chế ra Thiên Hoàng Đan, chuyện này làm sao có thể chứ? Bây giờ ta phải xem coi Diệp Viễn làm sao để vượt ải!” 

             … 

             Những gia chủ này đã chuẩn bị sẵn những lời châm chọc để tặng cho Diệp Viễn. 

             Ngay cả khi đi theo thế lực của Triệu Khuẩn và Ô Kỷ An, bây giờ cũng cảm thấy không hài lòng với Diệp Viễn. 

             Thủ đoạn chèn ép thế gia này rất thấp hèn! 

             Sắc mặt của Tống Mân Triết rất khó coi, hắn không khỏi nhìn sang Diệp Viễn, thấp thỏm nói: “Diệp Sư, ta…” 

             Diệp Viễn mỉm cười: “Không cần phải có áp lực gì cả, ngươi cứ xem như luyện chế bình thường là được!” 

             Tống Mân Triết cùng lắm cũng chỉ là Thiên Dược Sư nhị phẩm trung cấp, đến cao cấp cũng chưa đạt được. 

             Vì vậy, luyện chế Thiên Hoàng Đan hoàn toàn là một việc khoác lác. 

             Hắn cũng không nghĩ rằng luyện chế Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm thì mình sẽ có thể luyện chế Thiên Hoàng Đan. 

             Tống Mân Triết biết Diệp Viễn có kỳ vọng rất lớn với mình, cho nên áp lực của hắn càng lớn hơn. 

             Nếu thua thì Diệp Sư đúng là sẽ mất hết mặt mũi. 

             Ở Tống gia, hắn thường xuyên bị đem ra so sánh với Tống Văn Hạo để làm tài liệu sai lệch. 

             Bây giờ, hắn khó khăn lắm mới có được sự thưởng thức của Diệp Viễn, hắn không muốn làm xấu mặt Diệp Viễn. 

             Tuy nhiên, sự an ủi của Diệp Viễn đã khiến cho hắn bình tĩnh một chút. 

             Hắn luôn cảm thấy Diệp Viễn bảo hắn luyện chế Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm là có ý nghĩa sâu xa. 

             Luyện chế bắt đầu, Tống Mân Triết đã nhanh chóng vứt bỏ hết những thứ này. 

             Sự nghiêm túc khi luyện đan cũng chính là một trong những lý do khiến Diệp Viễn chọn hắn. 

             So với Tống Văn Hạo thì tâm tính của Tống Mân Triết tốt hơn rất nhiều. 

             Mặc dù đã gánh chịu rất nhiều áp lực nhưng hắn cũng có thể nhanh chóng đi vào trạng thái và không hề bị áp lực hạ gục. 

             Thậm chí còn biến áp lực thành động lực! 

             Nhìn thấy dáng vẻ rối ren của Tống Mân Triết, Tống Thiên Dương đột nhiên nói: “Tam điện chủ, đây chính là lời giải thích mà ngài cho bọn ta sao? Đúng là không ra gì cả!” 

             Diệp Viễn cười nói: “Hãy tiếp tục xem đi, chưa đến khoảnh khắc cuối cùng thì ai lại có thể biết được kết quả chứ?” 

             Mọi người vẫn cười nhạo về câu nói của Diệp Viễn. 

             Vịt chết cứng mồm, chính là đang nói Diệp Viễn của lúc này đúng chứ? 

eyJpdiI6IkRFOXhGeVpxV01hXC9ESEVnNjNEeGpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InN3T3VjeE1GSlhZd0NPVTJrcTNnZExlUEVxeUxtR2ozUk0xU0hMd2NycDduY2duS0U1VHA1QmtnZXZXbEFOcWlRbG9PZDRQY3VBTjBoeUZieVAxa3Fqd2dYQjJPSzNqZnpLVEhUMXZVWHRnWDlEM3llTVBqY3dRcllUWHoxeFRkMnExQjQzQ0R6VkZNRHJhbE1PeW9QUURSY0JPaGxreE4wQVczTTBLZll0bjVENlpJdkNRb2hhTmp6Wld5eGpcL3FhSDZsb2F5Z1cxUEM5bEhwOXRGbVBrTjBBZmJWbmI0anVNS09laUE1cTB4QzNlMEdvU2FLcXNhdjdRcE42K3RqNmdqMzlCZXdCODFJMFgzRjBvNDRVbk5aMzMwMnljNmk5M1I2dVhFVHlaSE9zWXB2aUVtc0J5d0pwVFJrVm42eHZvR3NpTDBWampCRHZBdFYzcWYxT1dIWHZuOEdZUzRBTVNIUDhBUXVjNUU9IiwibWFjIjoiNTY2ZWE2ZjNjNDczNjA2ZTVjYjEyYzBmMWI2YjgzZTM0NDY2MTZkZjM5ZTBlYmM0YWIxNGE3MWRjNDlmMDEwNSJ9
eyJpdiI6Ik5cL1hjektcL3FpVVdOVTdvVEZPVEpWUT09IiwidmFsdWUiOiJOS1ByMHM1M1ZCOWkxajdEbTRjMnBmTWJsenR2enh0MU5hdDlZNTdiYWdvR21LSE9FRzY2clZ1OE5OVmVJUjRcL1hTQ1J0SG0zb2lNOWZjeklPVktGNmYzcEtlQWoxNXNSRXdoaE45T1IxOEVXaEpGclBKVGtFQ2ZZUzdqYVZjcmNXWkE3cWI1bmpxZHhIM2JESnphaTVWdW40MnljSXhURmo1QnQxK3oxXC8wTT0iLCJtYWMiOiI5MzcyMTRiNTIwYzgxNDdkYWE0NzJlZWMyMGZjMmNhMjVhZDMzNDhhYWExYWE0N2Y4MWZmYzhiMDUxZTQwOTFhIn0=

             Bọn họ bây giờ cảm thấy hai vị điện chủ để Diệp Viễn làm Tam điện chủ, hoàn toàn là một sai lầm!

Ads
';
Advertisement
x