Đám thiên tài này đều là những người bướng bỉnh ngỗ ngược, nếu thực sự có lý do chính đáng để loại bỏ bọn họ thì cũng không sao. 

             Nhưng Diệp Viễn lại khăng khăng chọn một đám người không nổi trội, thay vào đó thì loại bỏ hết những người xuất sắc, bọn họ làm sao mà chịu đồng ý chứ? 

             Ngay cả bản thân đám người Tống Mân Triết cũng đờ đẫn, không hiểu ra sao cả. 

             Trên thực tế, trong lòng của họ cũng tán thành với quan điểm của Tống Văn Hạo, cho rằng Diệp Viễn là cố tình tiêu khiển những thế gia này. 

             Nếu không thì tại sao những nhân vật cùng Thái Tử đi học như họ lại được chọn chứ? 

             Diệp Viễn hiển nhiên đã đoán trước được phản ứng của những người này từ sớm, hắn thản nhiên nói: “Bổn điện đương nhiên biết các ngươi sẽ không phục, nhưng bổn điện sẽ khiến cho các ngươi chịu phục! Bắt đầu từ ngày hôm nay, những người các ngươi có thể đến đây mỗi ngày để nhận sự chỉ bảo và tu luyện theo yêu cầu của ta. Ba tháng sau, các ngươi sẽ có một trận giao chiến. Nếu các ngươi có thể thắng, tát vào mặt bổn điện thì bổn điện đương nhiên sẽ hoan nghênh các ngươi ở lại!” 

             Tống Văn Hạo ánh mắt ngưng lại, cười khẩy nói: “Tam điện chủ, điều này là do ngài nói đấy! Cái mặt này, Tống Văn Hạo ta đây tát chắc rồi!” 

             “Tam điện chủ, hy vọng ngài sẽ không nuốt lời!” 

             “Giao chiến với đám rác rưởi này, bổn thiếu nằm thôi cũng có thể thắng được bọn họ!” 

             … 

             Ba tháng trời thì có thể thay đổi được gì chứ? 

             Hơn nữa, bọn họ còn có thể nhận được sự chỉ bảo như nhau! 

             Với thiên phú của những người bọn họ, chỉ sẽ kéo dài khoảng cách với đám rác rưởi đó càng lúc càng xa, làm sao có thể bị vượt mặt được chứ? 

             Diệp Viễn chỉ cười và nói rằng: “Các ngươi yên tâm, bổn điện đương nhiên sẽ giữ lời. Đến lúc đó, không những các ngươi được giữ lại mà bổn điện còn xin lỗi các ngươi!” 

             Tống Văn Hạo cười khẩy nói: “Vậy còn đợi gì nữa, bắt đầu thôi!” 

             Diệp Viễn gật đầu nói: “Bài học đầu tiên ta dạy cho các người chính là tu luyện Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm lên cảnh giới cửu phẩm thượng! Bây giờ bắt đầu!” 

             “Cái gì? Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm? Tam điện chủ, ngài không phải nói đùa chứ? Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm thì có gì để tu luyện chứ?” Tống Văn Hạo sửng sốt và lập tức chất vấn. 

             Diệp Viễn bình thản nói: “Ngươi chỉ cần làm theo là được rồi, đâu ra nhiều câu hỏi thế? Nếu không đồng ý thì có thể rời khỏi đây ngay bây giờ!” 

             Sắc mặt của Tống Văn Hạo tối sầm lại, trầm giọng nói: “Hừ! Không phải chỉ là cửu phẩm thượng thôi sao? Bổn thiếu đã đạt đến cửu phẩm trung, không phải chỉ còn cách nửa bước là đến cửu phẩm thượng sao?” 

             Thế là một đám thiên tài bắt đầu tự mình tu luyện. 

             Bọn họ không cảm thấy Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm có công dụng gì nhưng cũng chỉ có thể làm theo mà thôi. 

             Theo quan điểm của Tống Văn Hạo, với thực lực thiên phú của hắn ta, đạt đến cửu phẩm thượng chỉ là chuyện trong tầm với. 

             Nhưng hắn ta đã sai rồi! 

             Trước cửu phẩm thượng thì có thể đạt được nhờ vào thiên phú. 

             Nhưng cửu phẩm thượng thì cần nỗ lực cộng với thiên phú. 

             Hắn ta đã thử mười lần nhưng đều thất bại. 

             Một trăm lần vẫn thất bại. 

             Thế là hắn ta bắt đầu cáu kỉnh và mất kiên nhẫn! 

             Nhưng càng như vậy thì hắn ta càng không thể luyện chế ra cửu phẩm thượng. 

             Thậm chí đến chất lượng cũng xuất hiện sự thụt lùi. 

             “Cái trò quái đản gì vậy! Lão tử đã luyện nửa tháng trời, ngày nào cũng lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa này thì có ích lợi gì chứ?” Tống Văn Hạo lật hết mọi thứ trên bàn bằng một chưởng, khó chịu nói. 

             Thực ra thì không chỉ một mình hắn ta cảm thấy cáu kỉnh và khó chịu. 

             Những người mà Diệp Viễn chỉ ra ít nhiều cũng lộ ra vài phần nóng lòng không yên. 

             Theo quan điểm của bọn họ, có thể đạt được cửu phẩm là đã đủ rồi. 

             Lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa này, hoàn toàn là không đáng. 

             Quá trình luyện chế của bọn họ cũng ngắt quãng và lơ đãng. 

             Trong mắt của bọn họ, Thiên Đan cơ sở thấp kém là không đáng giá. 

             Tuy nhiên, hầu hết sự chú ý của Diệp Viễn đều đổ dồn lên người của Tống Mân Triết. 

             Tiểu tử này tâm tính điềm tĩnh, rất nghiêm túc với mỗi lần luyện đan và cũng chưa từng nghỉ ngơi. 

             Đừng xem thường điều này, cái này làm tiêu hao cực lớn đối với một Thiên Dược Sư. 

             Nếu không có một ý chí kiên cường để chống đỡ thì hoàn toàn không thể nào làm được. 

             Hơn nữa, từ lần tu luyện Khống Hoả Thuật của hắn vào lần trước thì Diệp Viễn đã nhận ra, căn cơ của hắn rất vững chắc. 

             Sự khác biệt giữa Tống Mân Triết và Tống Văn Hạo thực ra chính là lực tương tác! 

             Nói về lực tương tác thì Tống Văn Hạo bỏ xa Tống Mân Triết mấy con đường. 

             Nhưng nói về nghị lực, căn cơ và tâm tính thì Tống Mân Triết lại vứt xa Tống Văn Hạo mười mấy con đường! 

             Tuy nhiên, theo quan điểm của Diệp Viễn thì cái sau mới là điều kiện tiên quyết để trở thành một Thiên Dược Sư mạnh mẽ. 

             Vì vậy, hắn rất coi trọng Tống Mân Triết. 

             Tống Mân Triết đương nhiên cũng nhận ra rằng đây là một cơ hội ngàn vàng của mình. 

             Vì vậy, hắn điên cuồng thúc ép bản thân. 

             Thiên phú của Tống Mân Triết không tốt, điều đó cũng chỉ là tương đối với Tống Văn Hạo. 

             Thực ra thì căn cơ của Tống Mân Triết rất vững chắc. 

             Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm của hắn cũng đã đạt đến bát phẩm đỉnh phong, chỉ còn một bước là đến cửu phẩm. 

             Và chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi, hắn cuối cùng cũng đã vượt qua ngưỡng cửu phẩm! 

             Trên thực tế, trong nửa tháng qua, Diệp Viễn cũng luôn chỉ bảo những thiên tài có mặt ở đây. 

             Bao gồm cả Tống Văn Hạo, người mà hắn không ưa nhất! 

             Tuy nhiên, đám người gọi là thiên tài này hoàn toàn nghe không lọt tai về kỹ thuật luyện chế Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm. 

             Ngược lại, những người gọi là đồ rác rưởi thì đã nghe lọt tai. 

             Trong nửa tháng qua, mỗi người trong họ đều có tiến bộ vượt bậc. 

             Và tất nhiên, trong mắt của đám người Tống Văn Hạo thì chút tiến bộ này chẳng là gì cả. 

             Thấy Tống Văn Hạo nổi điên, Diệp Viễn trầm giọng nói: “Nhặt lên cho ta!” 

             Tống Văn Hạo hừ lạnh và nói: “Dựa vào cái gì? Tam điện chủ, ngài rõ ràng là nhắm vào bọn ta! Một Trúc Cơ Thiên Đan vớ vẩn thì có gì để luyện chế chứ?” 

             Ánh mắt của Diệp Viễn ngưng lại, lạnh lùng nói: “Bổn điện nói thêm một lần nữa, nhặt lên cho ta!” 

             Một khí thế mạnh mẽ chèn ép đến Tống Văn Hạo đột nhiên biến sắc. 

             Đều là Đại Cực Thiên Vị mà Diệp Viễn lại cho hắn ta một cảm giác giống như đứng trước mãnh thú vậy. 

             Quá đáng sợ! 

             “Ta… Ta nhặt!” 

             Sau khi nhặt lên thì Diệp Viễn trầm giọng nói: “Cút!” 

             Sắc mặt của Tống Văn Hạo thay đổi, trầm giọng nói: “Ngài… Ngài nói cái gì?” 

             Diệp Viễn hừ lạnh rồi nói: “Ngươi, không xứng đáng ở lại đây! Bây giờ, tức khắc, lập tức cút cho ta!” 

             Theo quan điểm của Diệp Viễn, loại tâm tính như vậy hoàn toàn không thể có được bất kỳ thành tựu nào trên Đan Đạo. 

             Lực tương tác cao thì có thể chứng tỏ điều gì? 

             Huống hồ lực tương tác, bản thân cũng có thể thay đổi! 

             Tống Văn Hạo ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tam điện chủ, ta thấy ngài là đang ép Tống gia bọn ta rời khỏi Thiên Nam Đan Điện đấy!” 

             Diệp Viễn khinh thường nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng có thể quyết định hướng đi của Tống gia à? Nếu còn không cút đi thì chính bổn điện sẽ tiễn ngươi ra ngoài!” 

             Ánh mắt của Tống Văn Hạo như muốn phun ra lửa, lạnh lùng quát: “Đi thì đi, dù sao ở đây cũng chả có ích gì! Sau hai tháng rưỡi, Tống Văn Hạo ta đây chắc chắn sẽ khiến ngài xin lỗi ngay trước mặt! Ngài tưởng dựa vào đám rác rưởi này là có thể thắng được ta sao?” 

             Dứt lời, Tống Văn Hạo trực tiếp xoay người rời khỏi. 

             Trong phòng luyện đan im lặng tĩnh mịch, chỉ có tiếng lửa bùng lên. 

             Đám người Tống Mân Triết lúc này vẫn đang đắm chìm trong việc luyện đan nên hoàn toàn không hay biết về chuyện xảy ra ở bên đây. 

             Đối với Diệp Viễn mà nói thì đây chỉ là một tiết mục nhỏ xen giữa mà thôi. 

             Tống Văn Hạo chỉ là một tên hề không ra gì cả. 

             Thời gian thoi đưa, chẳng mấy chốc là đến ba tháng. 

eyJpdiI6InZLMkJqb3dcL2VhSkpGT2hzc3RpeENRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9LaHZBNkJ2V09qdk9MXC9yaUJvZXlZSGxRajk3azV6UUpIb3lcL3YwMnRZOGZIMXV0T2xqUm43OXdXYjhqY0ora3lWZWhpWjJWZ21GZk1TS2p4eTY1ZTljdjIyK1ZyQWlSZEIrZW1XNG9cL3pWeEQ1ak1kSVIzQ1JnWE9GUjVsdjRjeFwvM0lvcUx1U2M4bkRWcXRRUUtGZXRcL1VPNU5VMXFoSnpzYnU2aW9CVXRwem5vaFAwd1g3OElMVU83bW9MVWpKSlVcL241NGpwcVc4S2xaQitQUldjSUJJSVh2ZEdwY2pRd0ZYZkVwempBRXpJTjd0aE9VbWJrVkgwWEhMbElDRE9SaVRVY2hMVE92Wmgwd2hyTjhHbmRYdEtPYk5CalNyU21vTzU1Y1ZzNlEzaFBnbklTeGR3NFg1NnJqemlodUJEIiwibWFjIjoiZTAzMTEwNDJmYWU3M2ZjZDlhYjEzOWU3YjMxMzc1MzVkMWQ2YmY5Y2Q0Y2YwMDc4YTI5NTk0NWYyNTgyOGJjNSJ9
eyJpdiI6InVQR2NyMmN5YjA3OTVka3ZNXC9ocG93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRiaDBsWnMrSlNCbFhoSVVpd05KQkQySjh6Y29MeDNkNWhaUDdaM3loK3dnTFdlbEFoTGJ5bXN6UDZLeDgwZnRtek0yXC9pYTExNW4xNENBTlY5RDdpSHFaMU5EK09vMXd4bHZ0MVBobVdKRlVINXQyWHNrQloxWXV1YTIxeWlGZ21lV0NhRXQ2QlwvdTJ5TFVlMFMxR2V0Sk5YNVwvY3dxVDJ4aUpRaHpyaXYzeG1tVVlDQUphT0twbm94SG9kTlZzc2RxV3ZEVnF4MU1mR0R2VmhWWjZlR0lvRUQrbEl0OEh3bFBEaGhLczBXclY1eVBYU0h0czNheVBUZEZNVWd1alI0QzUrQUE1NlM0emVcL29PdDlTc2VnMStTNzB5TjcyWUxHaTRFeTJUcTE4STJvQkFLQ01QUzEwMXN6S282NzJJZGNJUzRmczVCb2JwbGR3akl6M0V0U0R5RFA3VnQ2bzlWbE96XC9DVFFQTUdqYjRiU2JBZ0NLV1J1bXVRTmltcEVjIiwibWFjIjoiMGNlNTJiMWFiMzNlMzU3OWYwN2QyNzc1YjdiZmQ4NjY1YTNkNGJiYTEzODRjZjg3MGRlYTE2NTMzNDg5NGRhNyJ9

             Hôm nay, bọn họ đương nhiên cũng phải đến xem.

Ads
';
Advertisement
x