Trong cả một đêm, Lâm Lan đã trở thành người bận rộn nhất trong trấn Thanh Ngưu.
Dĩ nhiên lão ta cũng trở thành người được kính trọng nhất.
Một thiên dược sư nhị phẩm hoàn toàn không hề kiêu ngạo mà chữa trị cho những phi thăng giả này.
Lúc đầu những người này đều cảm thấy nghi ngờ, sau đó lại vô cùng tôn trọng lão ta.
“Lâm sư, ngài đúng là diệu thủ thần y! Chỉ làm vài bước như vậy mà nội thương của ta đã khỏi hơn một nửa rồi.”
“Lâm sư, nếu như không có ngài thì lần này bọn ta không biết phải mất thêm bao nhiêu người nữa!”
“Lâm sư, ngài mau xem giúp ta, ta đã đợi rất lâu rồi!”
…
Lâm Lam cảm thấy vô cùng hưởng thụ khi nhìn thấy những ánh mắt sùng bái này.
Lão ta đã từng có quyền thế cực kỳ lớn, không ăn khói lửa nhân gian.
Lão ta đã từng chìm đắm vào trong điều đó, bây giờ mới hiểu rõ, mọi người chỉ sợ lão ta chứ không tôn kính lão ta.
Thế nhưng bây giờ, những phi thăng giả ở nơi này lại chỉ cảm thấy kính trọng lão ta mà không hề sợ hãi.
Loại cảm giác được người khác cần đến này rất tốt!
Hơn nữa lão ta càng ngày càng cảm thấy Diệp Viễn sâu không thể lường được.
Sau khi nhận được chỉ bảo của Diệp Viễn, y đạo và đan đạo của lão ta đều tiến bộ vô cùng nhanh chóng.
Lúc này lão ta mới hiểu ra, những thứ lão ta chơi đùa trước đây chỉ là thứ dành cho trẻ con!
Trước đây lão ta cảm thấy con đường ở trước mắt lão ta sẽ càng ngày càng hẹp.
Thế nhưng bây giờ, lão ta cảm thấy phía trước đang có một con đường vô cùng rộng lớn!
“Chen cái gì? Chen lấn cái gì? Tiểu tử láo xược từ đâu ra, ngươi có ý thức không hả? Ngươi còn chen nữa có tin lão tử đập ngươi không?” Bỗng nhiên có một giọng nói khó chịu truyền đến từ phía sau.
“Vị huynh đệ này có thể nhường đường một chút không?”
Bên ngoài căn phòng của Lâm Lan đã bị vây đến kín mít, Diệp Viễn không thể đi vào mà chỉ có thể chào hỏi với người ở trước mặt.
Đoạn Đào xoay đầu nhìn thấy Diệp Viễn và nhíu mày nói: “Ngươi ồn ào cái gì hả, không nhìn thấy Lâm sư đang chữa trị à? Muốn tìm ngài ấy chữa trị thì đi xếp hàng ở phía sau!”
Diệp Viễn cảm thấy không nói nên lời: “Ta không phải đến để chữa trị, ta đến tìm Lâm Lan.”
Đoạn Đào nghe thấy càng cảm thấy tức giận hơn: “Hỗn láo! Tên thật của Lâm sư là thứ mà ngươi có thể gọi à? Mau cút sang một bên, nếu ngươi làm phiền đến Lâm sư thì lão tử xé xác ngươi ra đấy!”
Đoạn Đào là lão đại trong đám phi thăng giả này, hắn ta có năng lực mạnh nhất và đã đạt đến cảnh giới Tiểu Cực Thiên Đại Viên Mãn.
Trật tự ở đây cũng do hắn ta duy trì.
Hắn ta là người đầu tiên cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Diệp Viễn không chịu xếp hàng mà muốn đi vào trong.
Diệp Viễn cảm thấy bất lực, hơn nữa hắn cũng không muốn làm phiền Lâm Lan chẩn bệnh nên bèn chờ đợi ở một bên.
Đoạn Đào nhìn thấy Diệp Viễn nghe lời đến như vậy liền lạnh lùng cười lên và nói: “Đồ nhát gan! Dám chen hàng ở trước mặt Đoạn ca ngươi, đúng là chán sống mà!”
Những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Viễn cũng bật cười chế nhạo.
Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn ta và tìm một chỗ đứng chờ.
Góc độ này vừa đúng lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng Lâm Lan chữa trị xuyên qua nhóm người.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lâm Lan cũng đã chữa trị cho tất cả mọi người và định đi tìm Diệp Viễn.
“Lâm sư đã ra rồi, mau chóng nhường đường!” Đoạn Đào vội vàng nói.
“Ha ha, bản lĩnh của Lâm sư đúng là xuất thần nhập hóa, ngài thật đúng là thần y đây! Ta đại diện những phi thăng giả của trấn Thanh Ngưu cảm tạ Lâm sư.” Đoạn Đào khen ngợi nói.
Những lời này của hắn ta đều là những lời từ tận đáy lòng.
Rất nhiều người bị thương rất nặng, nếu như không được cứu chữa kịp thời thì có thể sẽ bị mất mạng.
Đoạn Đào nói: “Lâm sư, Diêu đại nhân bảo rằng ngài ấy đi sắp xếp công việc rút lui trước, một lát nữa sẽ đến gặp ngài!”
Lâm Lan khẽ gật đầu và đi ra ngoài.
Lão ta vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Diệp Viễn.
Đoạn Đào cũng nhìn thấy Diệp Viễn, hắn ta nhíu mày nói: “Tiểu tử, sao ngươi còn ở đây hả? Nếu như đã không bị thương thì mau đi đến chỗ Diêu đại nhân giúp đỡ, ngài ấy đang cần người! Mau cút ngay!”
Hắn ta nói xong bèn vội vàng giải thích với Lâm Lan: “Lâm sư, khi nãy tiểu tử này vừa mới chen hàng nên đã bị ta đuổi qua một bên rồi…”
Đoạn Đào đang nói huyên thuyên không ngừng, Lâm Lan lại đi đến trước mặt Diệp Viễn.
Lão ta đang định hành lễ thì lại nghe thấy Diệp Viễn nói: “Thủ pháp của huyệt Thái Uyên nặng hơn ba phần, khí tức thần nguyên của suy cung không đủ ổn định, lượng Chỉ Hương Thảo nhiều hơn một chỉ…”
Diệp Viễn một hơi nói hết rất nhiều thứ, lúc đầu tất cả mọi người còn cảm thấy hơi mơ hồ.
Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ liền phát hiện những gì mà Diệp Viễn nói chính là thủ pháp và liều lượng mà Lâm Lan đã chữa trị cho người khác vào lúc nãy.
Đoạn Đào nghe thấy bèn không khỏi bật cười nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai mà lại dám dạy Lâm sư hả?”
“Chỉ là một Tiểu Cực Thiên Vị nhỏ nhoi mà lại dám chỉ điểm thiên dược sư nhị phẩm, ngươi điên rồi à?”
“Lâm sư, ngài hãy đi trước, bọn ta sẽ dạy dỗ tên ngốc này.”
…
Ngay sau đó những tiếng cười nhạo đã truyền đến từ những người xung quanh.
Một Tiểu Cực Thiên Vị lại dám chỉ dẫn thiên dược sư nhị phẩm, cảnh tượng này thật sự rất hài hước đấy.
Thế nhưng Diệp Viễn lại không hề để ý đến bọn họ mà cứ việc nói của mình.
Đoạn Đào không còn kiên nhẫn nữa mà mắng nhiếc hẳn lên: “Tiểu tử, Lâm sư không tính toán với ngươi, ta nói ngươi còn đắc ý nữa à, có thôi hay không hả? Ngươi có tin bây giờ lão tử sẽ tiêu diệt ngươi ngay tại nơi này không?”
Đoạn Đào đã xắn tay áo lên và đang định ra tay với Diệp Viễn.
Thế nhưng lúc này Diệp Viễn cũng vừa đúng lúc nói xong.
Lâm Lan cúi người hành lễ và nói: “Đa tạ sư tôn chỉ điểm!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cần cù bù thông minh, thiên phú của ngươi hơi kém một chút nhưng may là ngươi kịp thời tỉnh ngộ. Sau này luyện tập nhiều một chút thì cũng có thể lĩnh ngộ được thôi.”
“Vâng thưa sư tôn!” Lam Lan lại hành lễ một cách thành kính.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều hoàn toàn sững người.
Đặc biệt là tên Đoạn Đào kia, hắn ta ngây người ở đó, trông rất lúng túng.
“Sư… Sư tôn ư?”
“Lâm sư vừa mới gọi gì cơ? Có phải ta… ta đã nghe nhầm rồi không?”
“Đùa gì vậy! Lâm sư lại bái một tên Tiểu Cực Thiên Vị làm sư ư!”
“Đúng vậy, chắc chắn là đang đùa rồi! Ha ha, Lâm sư đang đùa giỡn với mọi người mà thôi.”
…
Cả nhóm người bùng nổ ngay lập tức.
Bọn họ đều đang đợi vở kịch hay của Diệp Viễn, cuối cùng Lâm Lan lại thật sự cúi lạy rồi!
Lâm Lan tỏ ra vô cùng kính trọng ở trước mặt Diệp Viễn.
Đúng là muốn chết mà!
Ngay vào lúc này, một vài bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của tất cả mọi người.
Con ngươi của nhóm người Đoạn Đào co rút và nhìn về phía người đang đi tới với vẻ mặt bàng hoàng.
“Mã… Mã Lương! Đỗ Khiêm! Chẳng phải các… các ngươi đã chết rồi à? Tại… tại sao lại sống lại rồi?” Đoạn Đào kinh ngạc nói.
Diêu Thanh đã dẫn theo vài người xuất hiện.
Nhóm người lại bùng nổ thêm lần nữa!
Bởi vì những người ở sau lưng Diêu Thanh đều là những người đã được xác định là đã chết!
Hơn nữa bọn họ đều bị ném vào trong nhóm người chết rồi.
Bây giờ lại lành lặn mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chuyện này sao có thể không khiến người khác kinh ngạc chứ?
“Làm sao có thể, các ngươi lại không chết à!”
“Không đúng, chẳng lẽ các ngươi đã bị người khác luyện chế thành con rối rồi ư? Đúng, chắc chắn là như vậy!”
…
Mã Lương nghe xong liền không khỏi tức giận nói: “Giang Dương, cái tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi mới bị luyện chế thành con rối đấy! Tên chết tiệt này, đại gia ta được Diệp sư cứu sống, ngươi lại rủa ta chết à!”
Những người kia đi đến trước mặt Diệp Viễn và cúi lạy một cách vô cùng thành kính mà nói: “Ta đây xin cảm tạ ân cứu mạng của Diệp sư, cả đời này sẽ không quên ân tình này.”
Diệp Viễn để Lâm Lan chữa trị cho những phi thăng giả ở nơi này, dĩ nhiên bản thân hắn cũng sẽ không chịu ngồi yên.
Hắn chạy đến nhóm người chết và cứ như vậy mà cứu sống được bốn mạng người từ trong đó!
Bốn người này chính là bốn người Mã Lương!
Thế nhưng hắn ta nghe thấy những lời của nhóm người Mã Lương mới hiểu ra, thì ra bọn họ đã được Diệp Viễn cải tử hồi sinh!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất