“Ngọc diện kiếm khách – Lạc Vân Khinh?” Diệp Viễn cau mày nhìn người đang đi tới, lẩm bẩm nói. 

             Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phi thẳng giả khác ngoài hắn. 

             Người trước mắt cũng không hề ẩn giấu thực lực mà phô diễn hết ra ngoài. 

             Khí thế này rõ ràng là đã đột phá Đại Cực Thiên Vị, đạt tới Vô Cực Thiên Vị! 

             Hơn nữa, người này bình tĩnh đi đến, nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không thể mở mắt nổi. 

             Mạnh! 

             Đây là ngọc diện kiếm khách, là ấn tượng đầu tiên đối với Diệp Viễn! 

             Trên mặt Diệp Viễn, cũng thoáng hiện lên vẻ ngưng trọng. 

             Người này quá mạnh, hắn không có cách nào lấy sức địch lại. 

             Nhìn phản ứng của đám người Triệu Côn, người đang đi tới thật không tốt chút nào! 

             Lạc Vân Khinh chậm rãi bước tới, tưởng như chậm mà nhanh, chỉ mấy hơi thở đã đi đến. 

             “Tiểu huynh đệ, đi theo ta, Chân Dương Thiên Vực không thích hợp với ngươi!” Lạc Vân Khinh nhìn Diệp Viễn thản nhiên nói. 

             Diệp Viễn sửng sốt, hắn không ngờ Lạc Vân Khinh này lại chiêu mộ hắn. 

             Triệu Côn kinh ngạc nói: “Ngọc diện kiếm khách – Lạc Vân Khinh, vậy mà lại có thể tự mình đến làm dẫn lĩnh!” 

             Diệp Viễn đầu óc mơ hồ, hắn không hiểu bọn họ đang nói cái gì. 

             Mặc dù hắn đến Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên mấy năm, nhưng cũng chỉ là hạn chế ở địa phận Đông Lâm Quốc, rất nhiều chuyện hắn không hiểu. 

             Ví dụ như dẫn lĩnh giả này. 

             Diệp Viễn nhìn Lạc Vân Khinh, cau mày nói: “Dẫn lĩnh giả?” 

             Lạc Vân Khinh dường như rất có kiên nhẫn, khẽ cười nói: “Phi thăng giả rải rác khắp nơi, nhưng trong vùng lân cận Ngũ Đại Thiên Vực, ngoại trừ Ngũ Quang Thiên Vực, Tứ Đại Thiên Vực còn lại đều rất bài xích phi thăng giả. Thậm chí, gặp được là giết! Vì thế, Mặc Quang Thiên Vực phái ra rất nhiều dẫn lĩnh giả, xâm nhập vào Tứ Đại Thiên Vực, dẫn phi thăng giả về Mặc Quang Thiên Vực!” 

             Diệp Viễn nghe xong bừng tỉnh đại ngộ. 

             Ngũ Quang Thiên Vực lấy sức mạnh của một vực để đấu với Tứ Đại Thiên Vực, đương nhiên cần nhiều lực lượng mới. 

             Nhưng, phi thăng giả phân bố khắp các đại thiên vực, ngoại trừ Ngũ Quang Thiên Vực ra, có rất ít phi thăng giả có thể sống được. 

             Vì thế, mới cần đến dẫn lĩnh giả! 

             Có điều, nhìn biểu tình của đám Triệu Côn, trong những dẫn lĩnh giả thì Lạc Vân Khinh có địa vị rất cao. 

             Diệp Viễn lắc đầu nói: “Xin lỗi, tạm thời ta vẫn chưa có ý định đi Ngũ Quang Thiên Vực!” 

             Hai mắt của Triệu Côn trợn tròn xoe, vẻ mặt kinh hãi. 

             Đây chính là Lạc Vân Khinh đó! 

             Lạc Vân Khinh tự mình đến đón hắn, đây là cho hắn mặt mũi lớn lắm rồi, tên tiểu tử này vậy mà lại không làm theo! 

             Lạc Vân Khinh cũng không để bụng cười nói: “Ngươi không thể đi Ngọc Chân Thiên Tông, tin ta đi, tới Ngọc Chân Thiên Tông, ngươi chết là điều không thể nghi ngờ!” 

             Diệp Viễn cau mày nói: “Ta không tin!” 

             Lạc Vân Khinh lộ ra vẻ rất kiên trì, hắn nói: “Ta biết thực lực đan đạo của ngươi hơn người, nhưng ngươi chắc không biết thái độ của những người có cấp bậc cao ở Ngọc Chân Thiên Tông đối với phi thăng giả!” 

             Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi: “Ồ, thái độ gì vậy?” 

             Lạc Vân Khinh nói: “Thực lực của ngươi càng mạnh, Ngọc Chân Thiên Tông sẽ càng kiêng dè ngươi! Bởi vì Nhan Ngọc Chân - người sáng lập ra Ngọc Chân Thiên đã bị thương nặng bởi Ngũ Quang Thiên Vực ta, cuối cùng chết bỏ mạng! Mà báu vật của Ngọc Chân Thiên Tông là Thông Thiên Sơn cũng không rõ tung tích. Vì thế, những người có địa vị ở Ngọc Chân Thiên Tông đều coi phi thăng giả là kẻ thù! Ngươi đi tới đó chắc chắn sẽ chết!” 

             Diệp Viễn nghe xong, trong lòng hồi lâu cũng không bình tĩnh được. 

             Hắn không ngờ rằng, Nhan Ngọc Chân lại bỏ mạng trong tay đại năng của Ngũ Quang Thiên Vực! 

             Nếu như sự thật đúng như lời Lạc Vân Khinh nói, vậy hắn đi tới Ngọc Chân Thiên Tông chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao. 

             Diệp Viễn nhìn Triệu Côn trầm giọng nói: “Lời hắn nói có thật không?” 

             Triệu Côn mờ mịt nói: “Ta… ta không biết!” 

             Lạc Vân Khinh cười nói: “Chuyện này, đệ tử bình thường biết rất ít, chỉ có những lão bất tử kia biết. Nhưng ở Ngọc Chân Thiên Tông rất căm thù phi thăng giả, đây là sự thật!” 

             Diệp Viễn hít sâu một hơi, rõ ràng có chút lưỡng lự. 

             Lạc Vân Khinh tiếp tục nói: “Điều ta nói có thật hay không, sau này ngươi sẽ biết. Nhưng bây giờ ngươi đi mạo hiểm, thật sự không đáng. Ngươi là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào.” 

             Diệp Viễn nhìn Lạc Vân Khinh nói: “Ngươi hình như hiểu rất rõ về ta!” 

             Lạc Vân Khinh cười nói: “Ngươi ở Đông Lâm Hoàng Thành ẩn nấp gần mười năm! Nếu như không phải ngươi đột nhiên muốn đi Ngọc Chân Thiên Tông, ta cũng sẽ không hiện thân. Nếu ta động thủ ở đây, chắc chắn Ngọc Chân Thiên Tông cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên Đông Lâm Quốc.” 

             Trong lòng Diệp Viễn thầm kinh ngạc, không ngờ hắn bị giám sát mười năm! 

             Có điều những thứ Lạc Vân Khinh làm quả thực đều là suy nghĩ cho hắn. 

             Hắn ta biết Diệp Viễn rất coi trọng người của Đông Lâm Quốc, vì vậy mới lựa chọn biên giới của Đông Lâm Quốc để làm nơi động thủ. 

             Lấy thực lực của Lạc Vân Khinh mà nói, muốn cưỡng ép đưa người đi chỉ dễ như thổi bụi. 

             Nhưng mà, cường giả như vậy lại vì bản thân hắn mà mai phục mười năm! 

             Hơn nữa, hắn ở đây kiên nhẫn thuyết phục, rõ ràng là rất coi trọng Diệp Viễn! 

             Lạc Vân Khinh đối với hắn có thể nói là trọng đãi rồi. 

             Nếu còn không biết điều cũng có chút không thể nào nói nổi. 

             Được thôi, ta đi cùng ngươi!” Diệp Viễn hạ quyết tâm nói. 

             Lạc Vân Khinh mỉm cười nói: “Đa tạ Diệp huynh đệ thương cảm!” 

             Cộp! 

             Ngay lúc này, Triệu Côn đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói: “Lạc… Lạc đại nhân tha mạng!” 

             Rõ ràng bọn họ đối với Lạc Vân Khinh rất sợ hãi. 

             Lạc Vân Khinh không nói gì, mấy đạo kiếm lóe lên, bốn người bọn họ lập tức mất mạng! 

             Đồng tử Diệp Viễn đột nhiên co rút lại, với nhãn lực của hắn, hắn thật sự không nhìn ra được Lục Vân Khinh dùng kiếm như thế nào! 

             Mạnh! 

             Thực sự là quá mạnh! 

             Bốn người bỏ mạng, Lạc Vân Khinh giống như vừa làm một việc gì đó rất nhỏ nhặt, hắn vẫn cười như cũ nói: “Kiếm của ta rất tốt, Ngọc Chân Thiên Tông sẽ không trút giận sang Đông Lâm Quốc! Bây giờ ngươi còn điều gì muốn hỏi không?” 

             Lạc Vân Khinh giết người chính là để cho Ngọc Chân Thiên Tông biết là do hắn làm. 

             Như vậy, mũi nhọn của Ngọc Chân Thiên Tông sẽ hướng về hắn chứ không phải là Đông Lâm Quốc. 

             Hắn suy nghĩ cho Diệp Viễn quả là chu đáo. 

             Diệp Viễn biết, Lạc Vân Khinh là nhìn trúng bản thân hắn, thật ra là nhìn trúng năng lực luyện đan của hắn. 

             Phi thăng giả không cách nào luyện đan, vì thế thiên dược sư ở Ngũ Quang Thiên Vực nhất định cực kỳ hiếm. 

             Hơn nữa bị giới hạn lực tương tác, trình độ thiên dược sư ở đó sợ rằng cũng không ra làm sao cả. 

             Vì thế, cường giả đứng đầu như Lạc Vân Khinh mới hạ mình thảo luận với hắn. 

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta muốn biết chuyện của Vô Cực Thiên Cực!” 

             Lạc Vân Khinh khẽ gật đầu, nói liên tục. 

             Hóa ra nơi tọa lạc của Ngũ Đại Thiên Vực chỉ là một góc của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, gọi là Vũ Thanh đại lục. 

             Trên Vũ Thanh đại lục ban đầu chỉ có Tứ Đại Thiên Vực không hề có Ngũ Quang Thiên Vực. 

             Còn về phi thăng giả, phía trên luôn giữ thái độ gây áp lực xuống. 

             Vô số phi thăng giả chết dưới tay thế lực bản thổ. 

             Các phi thăng giả đương nhiên không muốn ngồi chờ chết. 

             Vì vậy bọn họ mới liên hợp để chống lại thế lực bản thổ. 

             Phi thăng giả tiềm lực vô cùng. Một khi có được chỗ đứng, thực lực vô cùng mạnh. 

eyJpdiI6InNlUjhxVWw3TEVHVjJQR2JPNk5xb3c9PSIsInZhbHVlIjoiNXNqRVV1K01wSTIrbmwyZ29QRTJZZmJqYjhJc2FrWG0xbHBGbHhRS01iWXg5bHRaYm5DdVp2WktRQnVpYk8wZTI2eXViUzZDd2NKeERrUUxHM0NydkVQV2x1TmFkeFhNWUpmc1RNS0JJRzNhdkRHZVwva3habnB6WEdqSTg3THJIOFZzR3NOMytrUVVsU3NYc0hySWRTUzJ5ZWhDakNxdE5uSVVxMElOdTd6M0ZwMFFBaTRzWEU2YTA3OFhURElnWUphVkhNU3laMjJMMzJNTmdpMW1uNWNtMWRvSnNLOEl1MG9LVFJvREd2WldXazRkVFpWYVJpbzFkTGs4MXNQY24zUkFQeWc5R0k1NVNhVG9KaThNVWxMQzlUMXc2dWprMVJLRXZwYkZOUUJnPSIsIm1hYyI6IjhiYThkOTVhODkwNTUwN2JhN2E5ZjcyMzdiM2Y3MDRhN2EyMjYwMzU4YjI2NTEwZGE5YTMzYTc4ZjEyOWUyMzkifQ==
eyJpdiI6ImMwYmJEUDM4Rk5MOW5keTFvV1VHQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiQ2hoemlGS0FRMGVtcVFQK3NvUFk2SDFBOVorekFsSWRZeDVtR1lZWklPNlE3SmJnMlhrRm1yTTRpZFNhbUIzZ0ZZeFNQdUVhWDB5MFNkYWhTaUNDczJhcTdhaTMyTU9peDM2NzlGZlNVaTVobG50MnNnZWJDQ3pNM2VvRDdnWWFRdm83aXpmM29aeldaZjBlWjRcL1BrY3BsNDBjMXp1QWt6cWE3bmQ4WTFhRCtuUEMxNkxPeUZyUnFTR3MrTENKMmdSQ1hNOWJzdUI5XC96MEpUbjhkQmQ0bmR1aTFSeTFrM0hiWVlvYnRqMlRyQW1WVHBkN3QxdzhYWHFDazhETVNHZ3BaVlliMWZQcjhnOW5QVURHRVwvMzVzRXBNMFlKaTZiT1VtMElzUXFYb2dxbmhqSjlKWHNCTVNQQWlXQ2R6dGNZRnEwUnhycnNQNlNMWERUVXlGSFVJNTBUOEpmb2lTeXJNNkwrSHBJQ0J5TU9ZcGkrRk9LVWtTNWRsTm1cL2ZRa1lGRFRGVVVxbzNaT012U2JuREpUaFpvcUtvZTRHOWl2MjcrYWdNSTBmbVB4S0ZcL3RTZDB6MjM4dmFJZEZSc3VlS0ZQQjZtMXhqUzllQ252Y281WkFKN1pvcmRLNEVwZ0FhS2tpWEpONnd2QVJIVkdqek5uOVRPNWtyblIwS0FjSCIsIm1hYyI6IjQ3OGRmMzI4NzA3NTI4ODY5NTQzYjZkYzUwN2YxMzAxOTFmNTZhZjU5ZjQ3NmFiZGZjYTU5MTY4ZjJlMzk5MDMifQ==

             Từ đó Vô Cực Thiên Vực đã trở thành một trong những Ngũ Đại Thiên Vực!

Ads
';
Advertisement
x