Căn bản không có ai tin lời Lục Vân nói, bởi vì hắn nói những điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Trình độ sợ là tương đương với thiên dược sư.
Phải biết rằng, Lục Vân nói trước mặt không phải là lừa gạt tai mắt của hắn.
Một Tiểu Cực Thiên trung vị, đứng trước mặt Đại Cực Thiên lại khiến bọn họ không hề phát giác.
Có khả năng không?
Ánh mắt Lâm Lan khẽ co lại, trầm mặc.
Hắn hiểu rõ Lục Vân, loại chuyện thế này hắn khẳng định sẽ không nói khoác.
Hơn nữa, Lục Vân cũng quá thản nhiên rồi, giống như còn kèm theo một chút sợ hãi.
Thứ cảm xúc nhỏ này thực sự chạm vào thần kinh của Lâm Lan.
“Được! Thách đấu của ngươi, bổn quốc sư tiếp nhận! Hiện tại ngươi nói yêu cầu của ngươi!” Lâm Lan nói.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, Quốc sư vậy mà lại thỏa hiệp rồi!
Chẳng nhẽ, lời mà Lục Vân nói là thật hay sao?
Trong lòng của tất cả mọi người đều trấn động!
Diệp Viễn chỉ tay về phía cha con Đường gia, thản nhiên nói: “Rất đơn giản, nếu trước đó ai động thủ, lưu lại một cánh tay, quỳ xuống trước cha con Đường gia xin lỗi! Còn có ngươi, quốc sư đại nhân, trước mặt mọi người phải cúi người xin lỗi với cha con Đường gia!”
Hít...
Lại một tiếng hít lạnh truyền đến.
Hôm nay lớn chuyện rồi!
Muốn Quốc Sư xin lỗi, chuyện này ngay cả bệ hạ cũng không dám nhắc tới?
Tên phi thăng giả này, đúng là ăn gan hùm rồi, hắn vậy mà dám đưa ra loại yêu cầu này!
Đây là muốn đắc tội đến Quốc Sư sao!
Ngay cả Nhị Hoàng Tử cũng thay đổi sắc mặt cười lạnh nói: “Diệp Viễn, quá đáng rồi!”
Diệp Viễn nhướng mày nhìn về Nhị Hoàng Tử.
Nhị Hoàng Tử rụt cổ lại, đột nhiên hắn cảm thấy như có một cỗ áp lực mạnh mẽ, suýt nữa bóp chết hắn.
Lục Vân thầm nghĩ không xong, vội vàng nói: “Diệp tiểu hữu, hôm nay không cần biết ngươi đưa ta quyết định thế nào, Lục mỗ đều sẽ ra sức giúp ngươi!”
Lúc này ánh mắt Diệp Viễn mới dịu đi một chút, hắn khẽ gật đầu.
Nhị Hoàng Tử còn định nói cái gì, nhưng lại bị Lục Vân hung hăng nhìn.
Lục Vân đương nhiên hiểu suy nghĩ của Nhị Hoàng Tử, trước mặt bệ hạ quốc sư là người tâm phúc nhất.
Đối với đoạt đích, mỗi một câu nói của Quốc Sư còn hơn cả mười vạn câu của hắn!
Lời nói vô cùng có trọng lượng!
Đắc tội Quốc Sư đồng nghĩa với tự chặt đứt đi tiền đồ của mình!
Nhị Hoàng Tử thấy Diệp Viễn nhắc tới yêu cầu quá phận như vậy, sao lại không kích động cho được?
Vậy mà Lục Vân xem ra còn thâm sâu hơn hắn!
Đắc tội Quốc Sư là điều chắc chắn rồi.
Lúc này lại đứng ra nói những lời như vậy, thật không có ý nghĩa gì cả.
Nếu như vì một câu nói mà đắc tội với Diệp Viễn, vậy thì Nhị Hoàng Tử quả thật xong rồi!
Bởi vì Lục Vân cho rằng, đắc tội Diệp Viễn so với đắc tội Quốc Sư càng nghiêm trọng hơn!
Tự chọn lấy một bên nhẹ!
Vì thế ngay lúc này, bọn họ vô cùng kiên định khi đứng về phía Diệp Viễn!
Đoạn tuyệt với Quốc Sư!
Hợp lực với Diệp Viễn!
Lục Vân đang đánh cược!
Hắn đánh cược Diệp Viễn có thể trở thành một đại nhân vật vang danh ở Đông Lâm này!
Hoặc là tương lai tầm quan trọng của Diệp Viễn còn hơn cả Quốc Sư!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất