Nhìn thấy tiếng cười Cổ Mậu im bặt mà dừng, mọi người tại đây sao không biết Diệp Viễn nói trúng chứ? 

 

Vì thế bọn họ mới biết thì ra Cổ Mậu bị Hỏa Độc quấn thân! 

 

Chuyện này khiến bọn họ vô cùng giật mình, xem ra tiểu tử này cũng không phải không còn gì khác. 

 

Đường Vũ lại thầm chấn động, thảo nào hôm nay Cổ Mậu nhảy nhót như thế, thì ra có chỗ dựa vào! 

 

Lúc đầu là nhược điểm lớn nhất Đường gia nắm là cái này, nhưng Cổ Mậu có bảo vật đã không sợ nữa. 

 

Sắc mặt Cổ Mậu lạnh lẽo, nói: “Hừ! Đúng thì thế nào? Bây giờ lão phu đã không sợ Hỏa Độc, ngươi còn muốn dùng cái này uy hiếp ta sao?” 

 

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Vô dụng! Bảo vật của ngươi chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị gốc. Càng áp chế, sau này uy lực bộc phát càng lớn! Trừ phi sau này ngươi không đụng vào Đạo Hỏa nữa.” 

 

Cổ Mậu hừ lạnh nói: “Bớt nói lời đe dọa đi! Ngươi hãy nghĩ xem sao có thể sống qua cửa ngày hôm nay!” 

 

Diệp Viễn cười cười, thản nhiên nói: “Làm thôi!” 

 

Cổ Mậu sững sờ, không ngờ Diệp Viễn lại dứt khoát như thế, hừ lạnh nói: “Giả vờ giả vịt! Đã như vậy ngươi hãy xem cho kỹ!” 

 

Long Cốt Thảo đã được chuẩn bị kỹ càng từ sớm, Cổ Mậu vung tay áo một cái, đạo hỏa trong lòng bàn tay đốt lên. 

 

Long Cốt Thảo được rèn luyện một phen, cao óng ánh sáng long lanh hiện ra ở trước mặt mọi người. 

 

Thao tác này đương nhiên khiến mọi người tán thưởng. 

 

Ngay cả Nhị hoàng tử cũng khẽ gật đầu nói: “Tay nghề của đại sư càng thuần thục hơn! Chỉ sợ ngoài Lâm sư ra ở Đông Lâm Quốc này không có ai là đối thủ của Cổ đại sư!” 

 

Lâm sư mà Nhị hoàng tử nhắc tới là người được hoàng thất cung phụng, Thiên dược sư Nhị phẩm duy nhất của Đông Lâm Quốc. 

 

Lời này không thể nói là không xem trọng. 

 

Tất nhiên là Cổ Mậu vô cùng vui vẻ, cung kính nói: “Điện hạ quá khen rồi! Trò mèo không dám khoe khoang! Nhưng mà ngoài Lâm sư có một người Cổ mỗ không dám nói thắng chắc! Dù sao một phần thật là đáng sợ!” 

 

“Ha ha ha...” 

 

Lại là một phen cười to. 

 

Nhị hoàng tử cười nói với Diệp Viễn: “Diệp huynh đệ, Cổ đại sư đã làm ra như thế, còn lại phải xem ngươi! Ngươi hãy cho chúng ta xem thành quả mười tám năm khổ tu đi!” 

 

Diệp Viễn khẽ gật đầu, cũng vung tay áo lên, Long Cốt Thảo đi thẳng đến lòng bàn tay. 

 

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ dao động Long Cốt Thảo truyền đến. 

 

Một đạo hỏa yếu ớt nở rộ. 

 

Cổ Mậu thấy thế, con ngươi co rụt lại. 

 

“Tiểu tử này, thuật Khống Hỏa lại tiến một bước lớn!” Cổ Mậu kinh hãi nói. 

 

Vốn dĩ thuật Khống Hỏa của Diệp Viễn đã lên tột đỉnh, giống như biểu diễn một môn nghệ thuật vậy. 

 

Nhưng mà hôm nay sau mười tám năm, thuật Khống Hỏa của Diệp Viễn lên thêm một bậc mới! 

 

Nếu như nói mười tám năm trước là lên tới đỉnh cao thì bây giờ chính là phản phác quy chân! 

 

Không có huyễn kỹ hoa lệ, chỉ có tự nhiên giản dị! 

 

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng chấn động. 

 

Bọn họ không ngờ Diệp Viễn đúng là người luyện võ! 

 

Nhưng mà lực tương tác dao động trên thân Diệp Viễn truyền đến lại làm cho bọn họ rất nhanh tỉnh ngộ lại. 

 

“Ha ha, cho dù thuật Khống Hỏa có tốt cũng vô dụng! Không có lực tương tác, cửa Thiên dược sư vẫn vĩnh viễn đóng lại!” 

 

“Quả nhiên là lực tương tác rất yếu, hoàn toàn không cảm giác được dao động!” 

 

“Ha ha, rõ ràng hắn tinh luyện Long Cốt Thảo nhưng sao ta cảm giác như hai thế giới vậy?” 

 

... 

 

Giống mười tám năm trước, Diệp Viễn vẫn không có lực tương tác dao động. 

 

Trong mắt Nhị hoàng tử lộ vẻ kỳ lạ, thuật Khống Hỏa của Diệp Viễn làm hắn kinh diễm. 

 

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ lại âm thầm lắc đầu, đương nhiên là hơi tiếc nuối. 

 

Thuật Khống Hỏa tốt như thế, lãng phí mà! 

 

Đương nhiên Diệp Viễn mặc kệ sự trào phúng của những người này, hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình. 

 

Có câu nói, ông trời đóng một cánh cửa thì chắc chắn sẽ mở một cửa sổ khác cho ngươi! 

 

Mười tám năm qua, Diệp Viễn chỉ làm một chuyện đó chính là mở cửa sổ này! 

 

Mười tám năm, tinh luyện không biết ngày đêm, ngày qua ngày lặp lại, năm qua năm tìm tòi. 

 

Hắn huấn luyện bản năng của mình đến cực hạn! 

 

Trước mắt vẫn là một đám hỗn loạn như cũ. 

 

Nhưng hắn có bản năng nhạy bén nhất đối với đan đạo! 

 

Long Cốt Thảo trước mắt dần tan ra, hóa thành hình cao. 

 

Dạng cao của Long Cốt Thảo càng lúc càng óng ánh sáng long lanh! 

eyJpdiI6ImQwWXNpTzRiT1NtS2dlTTNpanVxSmc9PSIsInZhbHVlIjoiNnV0S1I5a0gxTzU4UHVZM012eFUzcEhEZlVpVFRLSkk2bkFYdlBxVUFmY2wrazFzZFR2SCtGK082cWpPRmF2TiIsIm1hYyI6Ijc1NTg5YTQ4OTBlZjMzOWYyMjk4NDM1NmRkMzMyZTZjNmZlZmY2NWUzNmZjMmJkMTFiODZiN2ZmNDI0YTExZDIifQ==
eyJpdiI6InVPUzZlZkUranQ2cld6eFwvNjdTRm9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJYdloySllGb0RTTjd1YVc2YkFaRkdcL29JazZBMGZKcEFwZmhuRkV0NDlycVNqMVNlcWVNdlBMSUdjaDRnc3dxT2ZlV1VIb200aFNlQ3g3TmtEVUNsVEZUaE8zazdMMTNONzdEdWJ6OHdUSnczVFgxRzVwM0ZPMVhHZkdFUXFLRmUwVVozQlZSbVJnSnV0XC9IdjVMMFwvT1c0T1BCXC9WRjBoTjlwWkpwdGw2UEpxdXp2OWNxdDBOeW85c0JtVk8xWisiLCJtYWMiOiIwOTZkMmI0ODg4ODNmMGRmZDYxYTFkNGVmNzhmMTc1YzBkY2MyMTdiZThhNGYyYmVlYzFiNDc5M2VkMzc5MjZjIn0=

Âm thanh chế giễu ban đầu đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là vẻ chấn động!

Ads
';
Advertisement
x