“Mấy năm nay, bệ hạ giao xuống tra rõ chuyện Quân Thiên, chấp sự ngoại môn Ngọc Chân Thiên Tông mất tích. Bây giờ, cuối cùng chuyện cũng có chút manh mối. Có người nhìn thấy nơi Quân chấp sự đi lần cuối, dường như là rừng Mặc Quang! Gọi các ngươi đến là muốn các ngươi trải lưới ra, nếu ai có thể tìm được Quân chấp sự trước, hoặc tra ra nguyên nhân cái chết của hắn thì bản vương sẽ có trọng thưởng!” 

 

Trong sảnh đường nghị sự của Đường gia, một người trẻ tuổi mặt như quan ngọc ngồi ghế thủ lĩnh, không giận mà uy. 

 

Người trẻ tuổi kia chính là Nhị hoàng tử điện hạ của Đông Lâm Quốc. 

 

Lần này hắn ta bí mật đi đến Đường gia, thầm bí mật gặp thế lực phụ thuộc cầm đầu Đường gia chính là muốn mượn nhờ sức của bọn họ tìm được tin tức của Quân Thiên. 

 

Chuyện này, với hắn mà nói có liên quan cực lớn đến sự tranh đấu của hắn với thái tử, cho nên đương nhiên Nhị hoàng tử vô cùng thận trọng. 

 

Đường Tấn Hoa vội vàng khom người thi lễ mà nói: “Chuyện của Nhị hoàng tử chính là chuyện của Đường gia! Chút nữa ta sẽ trải lưới ra, cho dù đào sâu ba thước rừng Mặc Quang cũng sẽ tìm được Quân châp sự!” 

 

Nhị hoàng tử gật đầu nói: “Ừm, Đường lão làm việc đương nhiên bản vương yên tâm. Chuyện này liên quan trọng đại, các ngươi nhất định không được phớt lờ. Còn Cổ đại sư, ngươi giao du rộng, nếu nghe được chút tin tức nào thì hãy trao đổi với Đường gia. 

 

Cổ Mậu gật đầu nói: “Nhị hoàng tử yên tâm, Cổ mỗ hiểu. Nhưng mà nói lại, Đường Vũ, vị đại ca kia của ngươi hình như lúc phi thăng trùng với lúc Quân chấp sự mất tích, vừa lúc gặp nhau? Thật là trùng hợp!” 

 

Đường Vũ biến sắc, không ngờ lúc này Cổ Mậu lại đẩy đống lửa đó cho mình! 

 

Từ sau chuyện đó, Cổ Mậu và Đường gia đã hết thân thiết, bằng mặt không bằng lòng. 

 

Nhưng mà lợi ích hai bên dính líu sâu, cho nên vẫn không bộc phát. 

 

Lần này, đột nhiên Cổ Mậu lại bùng nổ. 

 

Đường Vũ biến sắc, trầm giọng nói: “Cổ đại sư, ngài!” 

 

Ánh mắt Nhị hoàng tử lại sáng lên, tò mò nói: “Đại ca Đường Vũ?” 

 

Cổ Mậu cười nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, nhắc đến vị này thật sự là nhân vật thần bí! Rõ ràng có thực lực cực nhỏ lại nhổ Quế gia tận gốc! Ngay cả Quế Hải Sinh cũng bị giết trên tay của hắn. Nhưng mà lợi hại hơn nữa... Ha ha, lực tương tác Thiên được một phần cũng chưa tới, vậy mà nằm mơ trở thành Thiên dược sư! Không phải sao, hắn ta đánh cược với lão phu sau đó bế quan tận mười tám năm! Có lẽ là cảm thấy không có mặt mũi gặp người ta?” 

 

Sau đó, Cổ Mậu đã điều tra về Diệp Viễn. 

 

Những chuyện này cũng không phải bí ẩn gì, lấy địa vị của Cổ Mậu ở hoàng thành thì đương nhiên có thể dễ dàng tra được. 

 

Ở đây có mấy vị Thiên dược sư danh vọng cực vao nghe vậy đều cười vang. 

 

“Lực tương tác Thiên dược còn chưa tới một phần? Ha ha, đây là người bị trời bỏ rơi sao?” 

 

“Điều đáng sợ nhất không phải tư chất mà là tự mình không hiểu lấy! Lực tương tác chưa tới một phần mà cũng muốn trở thành Thiên dược sư?” 

 

“Thật là nực cười, mười tám năm này của hắn rốt cuộc đang làm gì chứ?” 

 

... 

 

Lực tương tác một phần vốn là chuyện cười. 

 

Lực tương tác một phần muốn trở thành Thiên dược sư đương nhiên là trò cười trong trò cười. 

 

Những người ở đây muốn không chế giễu cũng không được! 

 

Nhị hoàng tử cũng cười một tiếng nói: “Ồ? Hơi thú vị đấy, Đường Vũ, bản vương muốn gặp người đại ca này của ngươi, có được không?” 

 

“Chuyện này... Được!” Đường Vũ nhắm mắt nói. 

 

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không có cách nào. 

 

Hắn nhìn giận dữ với Cổ Mậu, sau đó lại bình tĩnh cười một tiếng, lơ đễnh. 

 

... 

 

“Tiểu Thất, đại ca huynh ấy còn đang bế quan sao?” Đường Vũ đi vào nơi Diệp Viễn bế quan, hỏi hạ nhân hầu Diệp Viễn. 

 

Tiểu Thất gật đầu nói: “Đúng vậy, công tử, hôm qua mới đưa vào một ngàn cây Tử Ngưng Hương cho đại nhân.” 

 

Đường Vũ khẽ gật đầu, nói: “Hả? Không phải Long Cốt Thảo sao, sao đổi thành Tử Ngưng Hương rồi?” 

 

Tiểu Thất lắc đầu nói: “Không biết, đại nhân phân phó Tiểu Thất, Tiểu Thất chỉ làm theo.” 

 

Ánh mắt Đường Vũ sáng lên, nói: “Chẳng lẽ đại ca thành công rồi?” 

 

Nhưng mà sau đó hắn lại vội lắc đầu, cười khổ nói: “Sao có thể? Chỉ sợ đại ca cảm thấy tinh luyện Long Cốt Thảo vô vọng cho nên đổi một Thiên dược khác để luyện tập. Cũng tốt, chờ huynh ấy biết chuyện không thể sẽ tự mình từ bỏ.” 

 

Ánh mắt Tiểu Thất lấp lóe, nói: “Công tử, mặc dù Long Cốt Thảo là linh dược bình thường nhất, nhưng qua nhiều năm tích lũy tháng ngày như thế, gần như tương đương với một cửa hàng rồi! Nếu có tác dụng gì thì tốt, nhưng cho một người lực tương tác chưa tới một phần thật sự là lãng phí!” 

 

Đường Vũ nghe vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên tàn nhẫn nói: “Ngậm miệng! Loại chuyện này không phải ngươi nên bàn tàn! Nếu có lần sau nữa, ngươi tự sát đi! Cút!” 

 

Tiểu Thất bị Đường Vũ dọa đến run rẩy, tè ra quần mà chạy. 

 

Sao hắn biết Đường Vũ vô cùng sợ Diệp Viễn. 

 

Lời này nếu như bị Diệp Viễn nghe được, cũng khó nói Đường gia sẽ phải nhận tai họa diệt môn đó!” 

 

Đường Vũ đi vào cửa lớn, cung kính nói: “Đại ca, ta là Đường Vũ!” 

 

“Chuyện gì!” Sau khi trầm mặc một lát, bên trong vang lên giọng nói. 

 

Đường Vũ không dám, nói chuyện Nhị hoàng tử muốn gặp Diệp Viễn ra. 

 

Không bao lâu, cửa mở. 

 

Diệp Viễn nhìn về phía Đường Vũ, thản nhiên nói: “Đi thôi!” 

eyJpdiI6InltbXFLdXRVWmVzeTgxbWJIS05cL3dRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJGc1pBRm12c2N2elQ0SEl6ajNZbDk4WVdYMmR2OWMrRExOSWhzc0ZwRWlxQVlhakZrQWQxMWQxNHlJWVdNbDciLCJtYWMiOiI3MzBiNGVlMmE5MTc4ZjYyYmY5NjJkMDUzMmEwNmNjNmIxNmRlYWZiODllMTEwNTJlMzhlODdiZTU2YTg5YmEzIn0=
eyJpdiI6IjI4cVU5alkxMXpcL2xCSzd0aFlZZWRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlM4T3ZIRHdSak1YM3JzR3ZsMFpxMjd6SUYyKzh4NjN0VUdUNGl6ZTFjRExjOTBvZXd5RFZFVWsyclI3bE9GbmRmb0dGWUQ0dFFWODgrUFhDS0o0MUFTRmV5aWtFeTFYU0Jid3hkRGlKMkhuNTdNK3FBRzlKY0pQb0RXbGl5OFwvYURPXC9mRkljc2Q2QXdOWE1Fa1ZtNDgzdHpodnRVeE5MdHlBR0hIQXZjejVrNmRFRXJsK1BuWXZtSzZDS3V6ek02TnVSQ1JsQVVoUHMzaCtubHVOWWJcL3dWNDdrdDQrUGhoXC9Pbk1pbE85NmlxSGtpcXE3QVIrV0g0WUtcL1JtdVVsSGptWERRT0drOXBPbVhzbEZDeCs1dyszbEVydDdSM2lCYW1OMnRjMEIzRE9wUXNBS1RYU28zRWkrZEhHU1ZKM1NQMUFoMjU4ZG5kbldHdU9uME5pYVpBPT0iLCJtYWMiOiIwOGJjZjk4ZjU2ODEyOGUzMDg1ZDA5MjEwODhkYzMzMjZhYWRhNzg3MGYyZDU2YjE3ZTdiODVjZmJjNjNhY2M0In0=

Bằng không hắn cũng không biết phải làm sao mới tốt.

Ads
';
Advertisement
x