Tố Tâm Đường, đây là chỗ ở nhà họ Đường đặc biệt mở để cung phụng thiên dược sư Cổ Mậu.
Cổ Mậu là thiên dược sư nhất phẩm của Hoàng Thành, thậm chí cả nước Đông Lâm cũng có tên tuổi, địa vị cách biệt.
Nói là cung phụng, thật ra Cổ Mậu bình đẳng với nhà họ Đường.
Cho dù Đường Tuấn Hoa cũng không dám la hét với Cổ Mậu.
Diệp Viễn đã muốn nhìn thấy thiên dược sư, Đường Vũ đương nhiên dẫn hắn tới tìm Cổ Mậu.
Trong đại điện, Cổ Mậu đang giảng đạo cho một đám học đồ.
Một ngọn lửa màu u lam đang nhảy nhót lung tung trong lòng bàn tay hắn ta.
Một gốc thiên dược được tôi luyện trong ngọn lửa.
“Tinh luyện Long Cốt Thảo, đạo hỏa cần phải đều đều, phải dùng sức tương tác của ngươi giữ lại một bộ phận sức mạnh quy tắc bên trong, rồi dầm nát nó…”
Cổ Mậu vừa tôi luyện vừa dạy bảo đám học đồ, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Những đám học đồ kia thì tỏ ra sùng bái.
Có thể tôi luyện thiên dược nhẹ nhàng như thế, đại sư Cổ mậu không hổ là đại sư Cổ Mậu.
Bỗng nhiên lòng bàn tay Cổ Mậu lắc một cái, đạo hỏa dập tắt.
Long Cốt Thảo kia đã bị tinh luyện thành chất đặc.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Đường Vũ, thản nhiên nói: “Đường công tử tới đây là muốn làm gì?”
Đường Vũ thi lễ với Cổ Mậu, cung kính nói: “Cổ đại sư, vị bằng hữu này của ta hết sức cảm thấy hứng thú với thiên đan, muốn tới chỗ này của ngài học tập một chút, không biết Cổ đại sư có thể dàn xếp chút đỉnh?”
“Phi thăng giả?” Cổ Mậu nhíu mày lại, hiển nhiên có hơi không vui.
“Đường huynh, ngươi mang phi thăng giả đến học luyện đan, đây là muốn làm sập bảng hiệu của sư phụ sao?”
“Ha ha, Đường huynh, huynh tới tấu hài sao? Phi thăng giả cũng muốn luyện đan?”
“Tiểu tử này nhìn có vẻ là mới phi thăng, hắn đến luyện đan hay đến nhóm lửa đó?”
Đường Vũ vừa mở miệng đã khiến cả bầy sôi trào.
Phi thăng giả luyện đan, tựa như là heo muốn leo cây, tuyệt đối mới lạ.
Rất nhiều phi thăng giả không tin tưởng, muốn trở thành thiên dược sư, nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ tấu hài.
Hiển nhiên lại gặp phải một kẻ không tin tưởng.
Nhìn thấy sắc mặt Cổ Mậu, Đường Vũ thầm kêu không ổn, vội vàng nói: “Cổ đại sư, người huynh đệ này của ta chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, hắn chỉ cần ở nơi này của ngài dự thính là được.”
Cổ Mậu hừ lạnh nói: “Một tên phế vật, ở chỗ này của ta dự thính cái gì? Hắn nghe tới sông cạn đá mòn cũng nghe không hiểu được đâu. Đường công tử, ngươi cũng là gia đình có học bác uyên thâm, ngay cả điểm này cũng không hiểu sao?”
Gương mặt Đường Vũ xấu hổ, hắn sớm biết là kết quả như vậy, nhưng Diệp Viễn yêu cầu, hắn ta nào dám từ chối?
Hắn không nhịn được liếc nhìn Diệp Viễn, phát hiện Diệp Viễn không hề tức giận, lúc này mới thoáng yên tâm.
Cổ Mậu cũng mặc kệ Đường Vũ mất mặt, trực tiếp nói với Diệp Viễn: “Tiểu tử, có chút thời gian như vậy không bằng quay về tu luyện nhiều hơn đi! Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên này cũng không phải lúc ngươi ở hạ giới! Cho dù thực lực đan đạo của ngươi ở hạ giới cao hơn trời, ở đây ngươi cũng là sâu mọt! Hơn nữa là một con sâu mọt mãi mãi không thể xoay người.”
Nể mặt Đường Vũ, Cổ Mậu đã rất khách khí.
Dù sao những năm này nhà họ Đường rất ủng hộ hắn ta.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, hắn ta cũng không nên quá đáng quá.
Đổi lại những người khác đến, hắn ta sớm đã dùng một bàn tay quét ra.
“Ngươi có bệnh.” Đối mặt sự chế giễu của đám người, Diệp Viễn luôn im lặng không nói, lúc này đột nhiên khạc ra ba chữ.
Tất cả mọi người thay đổi sắc mặt.
Đường Vũ bị câu nói này hù dọa đến nỗi bay mất bảy hồn.
Trong lòng hắn ta không ngừng kêu khổ, nhưng đã không kịp nữa.
“Đáng chết! Biết là không có chuyện tốt! Đại ca tốt của ta, ngươi như vậy không phải muốn mạng của ta sao?” Trong lòng Đường Vũ tuyệt vọng nói.
“Ngươi nói gì?” Gương mặt Cổ Mậu xụ xuống, trầm giọng nói.
“Ta nói… ngươi có bệnh!” Diệp Viễn lại nói.
Tiêu!
Hoàn toàn tiêu rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất