“Cái này...” Dương Tuyết Chân không khỏi chần chờ.
Lời của Diệp Viễn nói cũng có đạo lý.
Nhưng mà bây giờ đến bản thân mình nàng cũng khó bản toàn, làm sao có thể mang theo Diệp Viễn?
Đương nhiên, Diệp Viễn thực sự không phải sợ tự hắn đi ra ngoài, hắn đi theo Dương Tuyết Chân chỉ vì một cái ân tình mà thôi.
Hắn có thể nhìn ra, Dương Tuyết Chân là một cô nương lương thiện, chỉ là trong nhà đột nhiên gặp biến cố, mới trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Hai huynh đệ kia căn bản không có ý tốt.
Nếu lúc này Diệp Viễn bỏ mặc Dương Tuyết Chân mà rời đi thì chẳng khác nào nhìn dê vào miệng cọp.
Loại chuyện này Diệp Viễn hắn không làm được.
“Thật không dám giấu diếm, lần này ta trở về Đông Lâm Quốc, nhưng thật ra lại bị cô lập từ bốn phía. Huynh đi theo ta rất nguy hiểm!” Dương Tuyết Chân thật lòng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Bộ dáng ta thế này thì tới chỗ nào chẳng là nguy hiểm? Đối với ta mà nói, đến một nơi không biết còn nguy hiểm hơn. Nhưng cô nương tâm địa thiện lương, ta tình nguyện tin tưởng cô nương.”
Dương Tuyết Chân nghĩ đi nghĩ lại nói: “Vậy… được thôi.”
...
Đêm khuya, ý thức của Diệp Viễn tiến vào thế giới hỗn độn, hình dung ra Thông Thiên Sơn.
Nhưng mà hắn nghĩ mãi không ra.
“Mấy tháng này, hắn đã hình dung không dưới vạn lần, nhưng mà “Vô Tự Thiên Công”, đến một manh mối cũng không có! Chẳng nhẽ hắn thật sự không có cơ duyên với bộ công pháp này?
Diệp Viễn không thiếu nhẫn nại, nhưng mấy tháng khổ công vẫn nghĩ mãi không ra, khiến hắn không khỏi nghi ngờ.
Hắn lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục liên tưởng.
Dần dần, Diệp Viễn chỉ thấy mí mắt ngày càng nặng, chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ Diệp Viễn đã đi vào một không gian.
Có một cuốn sách lớn trôi nổi trên hư không.
Cuộn giấy đơn giản trông rất cũ, dường như nó đến từ thời cổ đại, quả thật hút hồn.
Diệp Viễn cả người chấn động, kêu lên: “Vô Tự Thiên Công!”
Nhưng mà rất nhanh, hắn chợt tỉnh ngộ, cười khổ nói: “Ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy! Hẳn đây là trong mộng cảnh gặp được Vô Tự Thiên Công”. Xem ra hắn thật sự điên rồi. Có điều… cho dù hắn đang ở trong mộng cảnh, hắn vẫn không thể nào kiềm chế nổi!”
Diệp Viễn nhảy lên, mở trang bìa sách.
Vô Tự!
Diệp Viễn sửng sốt, nói: “Vô Tự Thiên Công? Haha, đây đúng là Vô Tự Thiên Công sao? Nếu không có chữ thì tu luyện thế nào?”
Bỗng nhiên, Diệp Viễn thấy hoa mắt.
Vô Tự Thiên Thư đột nhiên hóa thành một khối hỗn độn, Diệp Viễn ở trong đó, cảm nhận được một cỗ khí tức nguyên thủy.
Như thể, hắn trở về với cảm giác đang còn trong bào thai của mẹ.
Trong hỗn độn, Diệp Viễn cảm nhận được một luồng khí phảng phất đang lưu động.
Đồng tử Diệp Viễn khẽ co rút, kêu lên: “Đây… cỗ khí lưu động này, lẽ nào chính là con đường tu luyện? Sự hỗn loạn này với hỗn loạn sơ khai trước kia của hắn rất giống nhau, chỉ là hỗn độn trước mặt hắn lại giống như một đứa trẻ.”
Trong lòng Diệp Viễn kinh hãi đến cực điểm.
Hắn phát hiện, “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” mà hắn đã lĩnh ngộ lại nhất mạch tương thừa với hỗn độn này.
Như vậy, hắn lĩnh ngộ “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” cũng không phải tình cờ.
Những gì hắn đã lĩnh ngộ được, so với Vô Tự Thiên Công không khác gì hạt muối bỏ biển mà thôi.
Diệp Viễn cẩn thận cảm nhận luồng khí lưu chuyển, không dám bỏ qua một chút nào.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không chịu nổi nữa!
Quá phức tạp!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Viễn giật mình tỉnh giấc.
Ý thức của hắn liền nhanh chóng chìm vào thế giới nhỏ, cố gắng tìm manh mối trên Thông Thiên Sơn.
Nhưng đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi.
“Hóa ra chỉ là một giấc mơ?” Diệp Viễn nói một cách bất đắc dĩ.
Có điều rất nhanh sắc mặt hắn liền thay đổi.
Hắn cảm nhận được cỗ khí lưu động kia, hắn không hề quên!
“Trong cơ thể người chính là một thế giới nhỏ, cỗ khí lưu động kia có lẽ chính là con đường tu luyện “Vô Tự Thiên Công” !”
Diệp Viễn không chút do dự, hắn đem cơ thể mình hình dung thành một mảnh hỗn độn.
Sau đó, dựa theo cảm giác chuyển động nguyên thần!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất