Lữ Nguyên Kiệt hơi ngạc nhiên trước sự thông minh của Diệp Viễn, hắn gật đầu nói: “Đúng thế, chẳng qua cũng chỉ là một Song Dực Chấn Thiên Hổ cấp Tiểu Cực Thiên hạ vị mà thôi, ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thì đây là chân linh yếu nhất rồi. Gấp rút lên đường, mọi người đều có chút mệt mỏi, chi bằng ngươi mang nó về đây, cho mọi người lấy sức?” 

 

Diệp Viễn vẫn không nói gì, Dương Tuyết Chân cau mày nói: “Lữ sư huynh, đây không phải là làm khó người ta sao? Huynh ấy ngay cả Tiểu Cực Thiên hạ vị cũng không bằng, làm sao có thể là đối thủ của Song Dực Chấn Thiên Hổ?” 

 

Lữ Nguyên Kiệt cười nói: “Sư muội, tên tiểu tử này rất kiêu ngạo, con hổ này chắc hắn cũng không coi ra gì đâu đúng không?” 

 

Dương Tuyết Chân còn định nói thêm, lại nghe thấy Quế Thiên Vũ nói: “Hừ, sư muội, chẳng qua cũng chỉ là đánh một con hổ, muội cũng quá che chở cho hắn rồi? Huống hồ, Lữ Thanh và Quế Thành cũng đi cùng hắn, sẽ không để hắn mất mạng đâu.” 

 

Dương Tuyết Chân nhíu chặt mày, rõ ràng là rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. 

 

Hiện tại nàng cần dựa vào hai người này rất nhiều, cũng không thể quá đắc tội được. 

 

“Ta đi!” Ngay lúc này Diệp Viễn đột nhiên mở lời. 

 

Lữ Nguyên Kiệt vừa nghe liền cười nói: “Vậy mới đúng chứ! Có thể từ hạ giới chứng đạo Thiên Vị, nếu như ngay cả chút can đảm này cũng không có, vậy cũng quá mất mặt rồi! Lữ Thanh, Quế Thành, hai người đi theo vị huynh đệ này, phải bảo vệ tốt cho hắn! Nếu như hắn không phải đối thủ của Song Dực Chấn Thiên Hổ, thì hai người giúp hắn một tay.” 

 

Lời hắn nói cố ý nhấn mạnh hai từ “giúp hắn”. 

 

Dương Tuyết Chân khẽ thở dài một cái, Diệp Viễn đây là tự mình tìm chết, cô cũng không có cách nào cả. 

 

Nàng bây giờ đến bản thân còn khó bảo toàn! 

 

Dương Tuyết Chân không phải đứa ngốc, sao nàng lại không hiểu ý nghĩ của Lữ Nguyên Kiệt cơ chứ? 

 

Nhưng mà, hiện tại nàng nóng lòng báo thù, cũng không lo được nhiều như vậy. 

 

Diệp Viễn mặc kệ hai người bọn họ, mang theo Lữ Thanh và Quế Thành rời đi. 

 

… 

 

Nửa giờ sau, Lữ Thanh và Quế Thành chạy trở lại. 

 

Lữ Nguyên Kiệt thấy chỉ có hai bọn họ trên mặt tràn đầy ý cười. 

 

Nhưng mà rất nhanh, gương mặt hắn sụp xuống. 

 

Không đợi hai người Lữ Thanh lên tiếng hắn đã quát mắng: “Không phải ta kêu hai người các ngươi bảo vệ tốt cho hắn sao, có chuyện gì! Ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, làm ăn cái gì không biết?” 

 

Ánh mắt của Dương Tuyết Chân nhìn về phía xa, nhưng không hề thấy bóng dáng Diệp Viễn, không biết đã xảy ra chuyện gì?” 

 

Nàng khẽ thở dài, trầm mặc không nói. 

 

Quế Thành đang định nói thì liền nghe thấy tiếng Quế Thiên Vũ quát: “Quế Thành, cái đồ không ra hồn nhà ngươi! Ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, ta phải ăn nói với sư muội thế nào đây?” 

 

Lữ Nguyên Kiệt tiếp lời nói: “Hai người ngu xuẩn các ngươi, ngay một người cũng không bảo vệ nổi! Một con Song Dực Chấn Thiên Hổ mà thôi, vậy mà các ngươi cũng để nó ăn thịt hắn ta mất?” 

 

Quế Thiên Vũ càng mắng càng say, lớn giọng nói: “Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi sư muội đi?” 

 

Hai người Lữ Thanh và Quế Thành mặt đầy mồ hôi, nhưng bọn họ căn bản không chen vào được câu nào. 

 

Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ mỗi người một câu mắng bọn họ, không hề cho bọn họ có cơ hội nói chuyện. 

 

Trong lòng bọn họ đã chắc chắn Diệp Viễn chết rồi. 

 

“Xin lỗi thì không cần, hai vị huynh đệ này chạy tới chạy lui cũng vất vả rồi, hai huynh nên khen thưởng cho bọn họ mới đúng.” Ngay lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, cắt đứt màn biểu diễn của hai người bọn họ. 

 

Biểu cảm trên gương mặt hai người vô cùng đặc sắc. 

 

Chỉ thấy Diệp Viễn khiêng Song Dực Chấn Thiên Hổ, đang đi về nơi bọn họ đóng quân. 

 

Chát! 

 

Chát! 

 

Gần như cùng lúc, Lữ Thanh và Quế Thành bị ăn một cái tát. 

 

“Ngu xuẩn, sao ngươi không nói sớm?” Hai người đồng thanh nói. 

 

Lữ Thanh, Quế Thành cực kỳ ủy khuất! 

 

Chỉ nghe Quế Thành bụm mặt nói: “Thiếu gia, ta muốn nói nhưng người căn bản không để ta nói! Tên tiểu tử này, một chưởng đã đánh chết Song Dực Chấn Thiên Hổ. 

eyJpdiI6InVjRkJBY1hqK3cyMnNWN0h3VFFUS1E9PSIsInZhbHVlIjoiZ2dIVUFnS3p0UjVkVm45VWJlT1dUQ1cyQXlaOWFIVkp1U0ZJYmVwZEZIU2NleEUyZzBqT09xY3dwXC9CeGpMZ2kiLCJtYWMiOiIyMzY4YjBkMzMzZGMzZDcxNjFmNzJhYmY2ZjI0NDhjMzRlNjhhMzQ3ZTJiNTA5NzE3YzE2OWI1NGQwYjM0MWY4In0=
eyJpdiI6IlRCeEczOXdFbURlcXNrcmR0SkV4WVE9PSIsInZhbHVlIjoiRlUzZzN5UGJGWlZ1WG1uR2M4YzdQYk5HSXgyUEtmNXhScTREeWVBTEFyRWxOckZXVHlLOWtkb3NFTWg3WmVrY3M4cTlnTXg0Mk9aaHpQK0hPU2taNW9xUjJoU3NvOEdxSFRjQVFkZVFHSjFxbERPNUFXMDFUYmJpNko4MjdERll5bzNvTnFqb1V6SjNlR0dmWUlkZEN2QXllaTMyU3FRa1ZTVjNIXC9KVlhpR3Rpd0cyNzBZSldvQ3Y2MHFYaXF5cjN3NnE0SXlzVkY3NjNLdnVwYlFTRlNTYjdtODJQZ2Nkc0RUS3RMM1h0c2pYY3dZY3VCZEF5TnduXC9TXC9KbkVRdG9Lc1I0a3lTc3h1UXV2VmZLNVFFSjNVUzVHZjVDUm5sc1JVSXJGOHBMV0k9IiwibWFjIjoiNGFhMDI5OWMzNzZkMWZhNWQ4OTU3MjI3MGZhZTAxYWU4MGVkODAzYWE4MjE3ODg4NzMxNjA3MzhmZWNlN2FkMSJ9

Một con kiến hôi ngay cả Tiểu Cực Thiên hạ vị cũng không bằng, làm sao có thể giết được Song Dực Chấn Thiên Hổ.

Ads
';
Advertisement
x