Chỉ là không ngờ tới, nhiều năm sau, Thông Thiên Giới lại bị một tên chấp sự ngoại môn Quân Thiên tìm được. 

 

 

Nhưng mà, Quân Thiên cũng không hề đem chuyện này báo lên Ngọc Chân Thiên Tông. 

 

Hắn biết, Thông Thiên Sơn này là một bảo bối, nếu có thể đạt được thì số phận của hắn sẽ hoàn toàn khác. 

 

Nếu hắn báo lên tông môn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn cả. 

 

Nhưng đáng tiếc nếu không có Thông Thiên chi tâm, Quân Thiên không thể chiếm được Thông Thiên Sơn. 

 

Trông coi bảo vật, nhưng lại không thể lấy được nó, những năm nay Quân Thiên quả thật rất sầu não. 

 

Hắn đã thử vô số lần tiếng vào Thông Thiên Giới, cố gắng tìm kiếm tung tích của Thông Thiên chi tâm, nhưng đều không tìm thấy. 

 

Đương nhiên với thực lực của hắn, lặng lẽ lẻn vào Thông Thiên Giới thì những cường giả ở đây cũng không cách nào phát hiện ra hắn được. 

 

Bất đắc dĩ, hắn đã để lại Bát Cực Thần Tôn ở Thông Thiên Giới cố gắng hấp thụ thần hồn để tu luyện nguyên thần. 

 

Sau khi đạt được Thiên Vị, việc tu luyện nguyên thần là vô cùng quan trọng. 

 

Cảnh giới nguyên thần càng cao, tốc độ cảm ngộ thiên địa càng nhanh, việc nâng cao cảnh giới cũng trở nên dễ dàng. 

 

Đương niên, cảnh giới nguyên thần cũng không hề dễ dàng tăng nhanh như vậy. 

 

Có điều, Quân Thiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thông Thiên chi tâm mà hắn khổ sở tìm kiếm sau nhiều lần đổi chủ, cuối cùng lại rơi vào tay Diệp Viễn. 

 

Hơn nữa, hắn còn thành công luyện hóa được Thông Thiên chi tâm, đồng thời cũng lấy đi Thông Thiên Sơn. 

 

Còn bản thân Quân Thiên, cuối cùng lại chết ngay dưới Thông Thiên Sơn! 

 

Ánh mắt Diệp Viên âm trầm, tự nhủ nói: “Nhất định không thể để Ngọc Chân Thiên Tông phát hiện ra Thông Thiên Giới, nếu không hậu quả thật sự không dám nghĩ tới. Tuy rằng Ngọc Chân Thiên Tông hiện tại đã nay không bằng xưa, nhưng mà yếu trâu còn hơn khỏe bò. Sức mạnh của một tông môn không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể chống lại được.” 

 

Thông Thiên Sơn, chính là bảo vật có thể khiến Ngọc Chân Thiên Tông vùng dậy. 

 

Một khi người của Ngọc Chân Thiên Tông phát hiện, ngày tháng của Thông Thiên Giới sẽ chấm dứt. 

 

Diệp Viễn khẽ dơ tay ra, Thông Thiên Sơn yên lặng lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn. 

 

“Vô tự thiên công! Nhan Ngọc Chân, năm đó nhờ vào cuốn công pháp này mà oai phong Ngũ Đại Thiên Vực! Không biết hắn có thể lĩnh ngộ được hay không!” Diệp Viễn nhìn Thông Thiên Sơn tự bẩm bẩm. 

 

“Ngọc Chân Dật Sự” trong ghi chép có ghi, trên Thông Thiên Sơn có cất dấu một cuốn công pháp kinh thiên gọi là “Vô Tự Thiên Công” ! 

 

Cuốn công pháp này, Vô Tự! 

 

Muốn lĩnh hội được nó chỉ có thể dựa vào năng lực và cơ duyên! 

 

Mà cuốn công pháp này, sau khi Thông Thiên Sơn và Thông Thiên chi tâm hợp thể mới hiện ra được. 

 

Có điều, Diệp Viễn cũng không có ý định sẽ lập tức lĩnh hội, mà dùng trận pháp che dấu đi. 

 

Sau đó, hắn xử lý thi thể của Quân Thiên, mới cẩn thận rời đi. 

 

Diệp Viễn đi tiếp mấy tháng trời, nhưng không thể tìm được lối ra. 

 

Rừng Mặc Quang quá lớn, hắn căn bản không biết nên đi hướng nào. 

 

Đơn giản, hắn không hề gặp bất cứ nguy hiểm gì trên đường đi. 

 

Giữa mấy tháng này, Diệp Viễn vừa đi vừa nghiên cứu Thông Thiên Sơn, cố gắng tìm “Vô Tự Thiên Công”. 

 

Nhưng đáng tiếc, quá khó! 

 

Có điều thứ mà Diệp Viễn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. 

 

Nếu không nhờ tính kiên trì, hắn đã không có được ngày hôm nay. 

 

Một hôm, Diệp Viễn đang lĩnh hội Thông Thiên Sơn thì đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng cãi vã ồn ào. 

 

Trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ, vội vã thu Thông Thiên Sơn lại. 

 

Cuối cùng cũng gặp người sống rồi! 

 

“Tuyết Chân sư muội, muội yên tâm, chuyện của Dương gia cũng là chuyện của Lữ Nguyên Kiệt này! Thù của cha muội, sư huynh nhất định sẽ thay muội báo thù! Giọng của một thanh niên trẻ tuổi truyền đến. 

 

“Tuyết Chân sư muội, Lý Bá Thiên của Lý gia kia cũng không là gì cả! Có Quế Thiên Vũ ta ở đây, nhất định sẽ dạy dỗ hắn tử tế!” Lại có một nam nhân cất lời. 

 

Lúc này, một giọng nói yếu ớt và đau buồn của người con gái truyền tới. 

 

“Đa tạ hai vị sư huynh đã giúp đỡ, Tuyết Chân vô cùng cảm kích!” 

 

“Haha, Tuyết Chân sư muội, lời này của muội khách khí rồi.” 

 

“Ồ, giữa nơi núi hoang thế này vậy mà lại có người?” Lữ Nguyên Kiệt liếc mắt thấy Diệp Viễn, kinh ngạc nói. 

 

Quế Thiên Vũ quan sát Diệp Viễn, chế nhạo nói: “Ngay cả hạ vị Tiểu Cực Thiên cũng không bằng, tiểu tử này vậy mà lại sống được đến bây giờ trong rừng Mặc Quang, đúng là mạng lớn! Này, tiểu tử, ngươi là con kiến hôi dưới hạ giới mới phi thăng lên Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên à?” 

 

Lông mày Diệp Viễn khẽ cau lại, người này với tên Quân Thiên vậy mà lại cùng một đức hạnh! 

 

Hắn vốn dĩ còn muốn cùng đám người này rời khỏi rừng Mặc Quang, nhưng bây giờ hắn chẳng buồn trả lời. 

eyJpdiI6IkpZYkJmT0ZqTWYwMXVpc1h6NVI4dGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9MYzRVNCtJZnE5RGxHcFwvNmEra1wvN1N4dXpEdlNQWWdXZjhBVzFVcmt1K1VQUmtudnlseVdRajV6WUNcL1dPZnMiLCJtYWMiOiIwMjA4ZWNhM2Q4ZTEzMjBhM2U2NDY4ZjFlNTAzYzJiM2Y5MWRiMDE4YjNmMTQyYTFiNTNkYWNmNTgxNDA0YjQ0In0=
eyJpdiI6ImY1blZ2a0JoeUNyNk9UcVVhYkRvTHc9PSIsInZhbHVlIjoiM2xXZnBuQ1l1ZlpXWlR6N3NjRHBISlBCN25tdGc1clJrdHNIQm1yeE5DSU5ZVlh3c0xXdnZyd08rME5jVCs4THUxcUdLT1BNcHJacW92QXBBbjlNaVlId0lhRjZYMlRxdFhNRVlZNkxuMEFsV29hT2xkQTdTbUg3UFVNaFRiOEdrM0R6c2h6MmxvaTM3cEVlRnZVcHB6UmtpWkNtQm9xZjQ2aU0wVXZPWHhoRUVkQzArdmQ2QWJoUnpkUDlUMzY3WVFKWVV0WE5EMVNNcTdwYnQzZzVoYklJdDJmNXhUaGxRRmNKelV4ckdtUVlIYlQzd01SNHRHWlRxa0pnZUZ3YlBPNFRqS21iMDBXMHdGbVJqTXVaWFp5aWwweU5RQUNzYisxY0wwSWlEK0lpQlwvOThLNUhZYmZaSWNXQSt3TXR2alZzdnV4dlZZTjFBNGR2MnRqVFdHTlwvRkZwU2pUU0tBZHNLZjF3dXFLaHFMNGNoOVBJWWNwK0srZmVQUmVTVEJlK1B1d1pjNTlOMGdBWU5BcHFHN09ROHphMW9KQ1VIUnFDTlF2VnBMNXl6cjdXenN6RmJwc3NQRW9mczVrbG1VIiwibWFjIjoiNGUzMTNmMzBmZjUxOTFhMDQyMDI5ZWNiMDM2OWY4OTY4MThlNzEwNGY5NDk4N2QxY2M4OWRiMzc0YWM2MDU4YiJ9

Ads
';
Advertisement
x