Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Thông Thiên Giới là một thế giới bị vây lấy, tất cả đều trong khống chế của cường giả ở Thiên Ngoại! Bát Cực Thần Tôn, trận chiến diệt thế, tranh đấu Đạo Tổ chẳng qua là trò chơi của kẻ khác mà thôi! Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là sâu kiến!” 

 

Trong lòng Nguyệt Mộng Ly chấn động, trong mắt là vẻ không dám tin. 

 

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngươi đang nói láo! Thần tộc ta là chủng tộc được trời cao chiếu cố, là chủng tộc chí cao vô thượng! Trên đời này nào có Thiên Ngoại? Nếu có, vì sao chưa từng có ai phá vỡ gông cùm xiềng xích? Ngươi đang nói láo!” Đột nhiên Thiên Kình gào thét lên. 

 

Hắn ta không chấp nhận được sự thật trước mắt này, cũng không muốn chấp nhận sự thật này. 

 

Bị nô dịch ngàn tỷ năm, đột nhiên bừng tỉnh hắn ta nguyện đắm chìm trong quá khứ. 

 

Bởi vì trong chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn ta biết hiện thực quá tàn khốc. 

 

Diệp Viễn không để ý, thản nhiên nói: “Ta có nói dối hay không chính hắn biết rõ, chẳng phải sao? Đương nhiên ta cũng không cần giải thích gì nữa, bởi vì hắn sẽ nhanh chóng biết được có một số việc hắn phải tự mình đối mặt! Ly Nhi, chúng ta đi.” 

 

Nguyệt Mộng Ly khẽ gật đầu, đi theo Diệp Viễn. 

 

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, ngón tay của Thiên Kình sắp bị chính mình bóp gãy. 

 

“Thiên... Thiên Kình đại nhân, chúng ta... Rốt cuộc chúng ta là gì?” Bên cạnh Thiên Kình, Nguyên Tiếu mờ mịt nói. 

 

Cuối cùng Thiên Kình cũng thả lỏng nắm đấm, cười khổ nói: “Hắn nói không sai, chúng ta... Chỉ là một đám người đáng thương mà thôi! Rốt cuộc bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn lại buông tha cho Thần tộc!” 

 

... 

 

Thiên Ưng đạo tràng, bên trong đại điện, Nguyệt Mộng Ly, Bạch Quang, Lục Nhi, Tiểu Hỏa, Vạn Chân, Bàng Chấn, Huyền Cơ… tất cả mọi người bỗng nhiên xuất hiện. 

 

Trên mặt mọi người mang theo sự bi tráng nồng đậm. 

 

Sắc mặt Diệp Viễn bình tĩnh, không buồn không vui, thản nhiên nói: “Các vị, xin tha thứ cho Diệp mỗ ích kỷ. Họa là do một mình ta gây ra, đương nhiên cũng nên một mình ta gánh chịu! Nhưng mà chuyến đi này có lẽ dữ nhiều lành ít! Các vị, tự lo lấy!” 

 

“Đại nhân nói lời này là sao? Đây không phải là chuyện của một mình ngài, đây là chuyện của tất cả võ giả Thông Thiên Giới! Vạn Chân thà chết cũng đi theo đại nhân!” Vạn Chân trầm giọng nói. 

 

“Đại nhân, bây giờ Bàng Chấn cũng là Đạo Tổ! Nói thế nào cũng có thể giúp đỡ ít nhiều! Đại nhân nghênh chiến cường địch, có thể nào thiếu Bàng Chấn ta?” 

 

Bàng Chấn đã thành Lôi Đình Đạo Tổ, đương nhiên không chịu co đầu rút cổ ở lại. 

 

Ở đây có vài vị Đạo Tổ càng tăng thêm địa vị chí tôn của Diệp Viễn. 

 

Đây là chiến lực mạnh nhất trong Thông Thiên Giới. 

 

Tất cả mọi người đều không cam lòng ở lại, nhất định phải đi theo Diệp Viễn. 

 

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Các ngươi không biết đối mặt chính là thứ gì! Một đòn mạnh nhất của ta chỉ sợ không thể rung chuyển được hắn chút nào! Các ngươi chỉ đi chịu chết thôi!” 

 

Đám người vô cùng chấn động, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. 

 

Một đòn mạnh nhất của Diệp Viễn mạnh thế nào không ai biết được. 

 

Bọn họ chỉ biết là rất mạnh! 

 

Bởi vì không ai có thể nhận định được! 

 

Một kiếm của Diệp Viễn đã là mạnh nhất Thông Thiên Giới! 

 

Một đòn toàn lực của hắn vậy mà không thể rung chuyển đối phương chút nào, vậy sức mạnh của đối phương mạnh bao nhiêu? 

 

“Hỗn Độn thông thiên chân kinh và đại trận truyền thừa ta đã để ở thế giới Tiên Lâm. Có một số việc cũng nên có người đi làm! Nếu ta thất bại, ta cũng không muốn Thông Thiên Giới mãi bị bao vây. Tương lai, nếu có người có duyên đạt được cảnh giới của ta thì đương nhiên có cơ hội đánh vỡ gông cùm xiềng xích, phá vỡ mảnh trời này! Việc này giao cho người khác ta không yên lòng, còn cần các ngươi đi làm!” Diệp Viễn thản nhiên nói. 

 

“Viễn ca, huynh đi đi, muội ở đây chờ huynh!” Nguyệt Mộng Ly bình tĩnh nói. 

 

Nhưng trong ánh mắt của nàng lại lộ vẻ kiên định. 

 

Diệp Viễn chỉ cười gật đầu, cũng không nói thêm gì. 

 

Hắn hiểu ý của Ly Nhi, nếu hắn chết Ly Nhi tuyệt đối sẽ không muốn sống một mình.

Trên Thông Thiên Sơn giống như năm xưa. 

 

Rất nhiều võ giả ở đây tu luyện, ngộ đạo. 

 

Trên trăm vạn dặm có rất nhiều cường giả Thiên Nhân, cường giả Thiên Đế đang ngộ Thiên đạo. 

eyJpdiI6InRVVU5BUXNCWHJySUhJVGZMb1I1d3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ3ZOcUs3WVF0N3FuNWdYY29HUW02d1Nza2RDYUhWTGhUdlJBaytvaU1oVWNyY1VicFhJbWZTOGIxRjlER01mbCIsIm1hYyI6IjQ3YjUwMjg4ZDIzMjIzNzY3ODNlY2RmNTcxY2I5YWMzZjBjOGZkMzAyYzM3Zjg4OTc2NjhiZWYxOWVhN2FkNDgifQ==
eyJpdiI6InVmRzI2ODBzNUtHaU5LUXk0d2pkSGc9PSIsInZhbHVlIjoiRXlQZDBkQUNEYzVEODFYWEFzYU5iM29OcXoxTzkzZ2dWbWVVaVlVTzkrQmRXR2VNNkE2ck4zVUZ6eFF0bnY4Snd6Nmdqa0dqWFBRZjZpWFBIUnBtWXpFaEdOZXFGbDllS3ZJYjZpTUhlVXlxR2xWNVRFVUFGaFZkWVRCR2h1SmhKTjcxTERaaU5uNDFvZTRITXhONmdGbFwva0VvUnJuSEZ0ZXFkKzlLQlJBWTBaXC9sbFQybFZ3XC91NWc0QXlFUEl0IiwibWFjIjoiOTI5MmQzYjhjMGUyZjliNTg5NjNlNmRkY2RhNGY2MjM1ZGM2MmJlZjE5NDAyMjNhYzcxZTY5OWRmNWI4NmExNSJ9

Cho dù là Đạo Tổ cũng không thể tiến thêm một bước.

Ads
';
Advertisement
x