Rầm!
Rốt cuộc tám pho tượng không chịu nổi kiếm khí cuồng bạo mà đã nổ tung hoàn toàn thành vô số khối vụn.
Sợi nguyên thần của Bát Cực Thần Tôn cũng vỡ vụn theo pho tượng, hóa thành hư vô.
Đột nhiên trong hư không xuất hiện từng luồng ánh sáng màu vàng.
Giống như là hư không đang vỡ vụn.
Vô số ánh sáng màu trắng phun ra ngoài.
Những tia sáng này bay khắp nơi giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Có một vài điểm sáng bay lung tung đi vào thân thể cường giả Thần tộc.
Ánh mắt những cường giả Thần tộc kia dần trở nên mê mang.
Dường như có quá nhiều việc không giải thích được.
“Vừa rồi... Cảm giác thật kì diệu! Cường giả Thiên Vị sao?” Diệp Viễn nhìn về phía hư không, dường như đã hiểu ra gì đó.
Vừa rồi, dưới sự thúc đẩy của kiếm trận, sức tấn công của hắn dần tăng lên, đạt đến cảnh giới khó mà tin nổi.
Loại cảnh giới đó, là Diệp Viễn chưa hề tưởng tượng qua!
Diệp Viễn đắm chìm trong đó làm cho người say mê!
Nhưng mà khi hắn muốn vượt qua cảnh giới kia thì dường như có một bức tường vô hình ngăn hắn ở bên ngoài.
Diệp Viễn biết đó là khoảng cách ranh giới!
Hắn còn chưa phá vỡ gông cùm xiềng xích!
Có lẽ đó là cực hạn của Thông Thiên Giới!
“Không biết thế nào mới có thể trở thành cường giả Thiên Vị! Có lẽ người sau lưng hắn biết đáp án?”
Diệp Viễn đi ra khỏi trạng thái kỳ diệu kia, ánh mắt trở nên mê mang.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm phải làm sao mới phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Nhưng một bước này lại giống như xa tận chân trời để hắn có cảm giác không biết phải làm sao.
Loại cảm giác này y hệt tình cảnh năm đó hắn viên mãn Quy Khư.
Nhưng mà bây giờ càng khó hơn năm đó!
Hắn muốn phá gông xiềng trăm triệu năm Thông Thiên Giới mà không ai phá vỡ!
Một bước này sao lại khó khăn như thế?
Lúc này, một ánh sáng màu trắng dung nhập không gian Trấn Giới Bi tiến vào thần hồn của Nguyệt Mộng Ly.
Diệp Viễn hơi suy nghĩ, thả Nguyệt Mộng Ly ra.
“Viễn ca, ta... Thật xin lỗi, ta... Không khống chế được chính mình!” Nguyệt Mộng Ly rơi nước mắt nói.
Nàng biết hành động của nàng mấy năm nay đã gây cho Diệp Viễn tổn thương bao lớn.
Tự trách, áy náy, đủ loại cảm xúc xông lên đầu khiến nàng đau lòng không thôi.
Không phải nàng đau lòng cho mình mà đau lòng vì Diệp Viễn.
Chỉ có nàng biết những năm này Diệp Viễn chịu bao nhiêu áp lực.
Diệp Viễn khẽ ôm nàng vào lòng, bình tĩnh nói: “Nha đầu ngốc, cũng không phải lỗi của muội, nói xin lỗi cái gì? Kẻ đầu sỏ đã chết rồi, muội không cần tự trách.”
Ly Nhi khẽ xoa cằm nhưng nước mắt vẫn không cầm được mà chảy xuống.
“Viễn ca, Linh Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy...”
Diệp Viễn khẽ thở dài, lắc đầu không nói.
Sắc mặt Ly Nhi ảm đạm, khẽ nghiến răng nói: “Vì sao! Vì sao ông trời bất công như thế! Linh Tuyết tỷ tỷ tốt như vậy, ông trời lại cho tỷ ấy tiếp nhận đau đớn như vậy?”
Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, nàng... Đau lòng cho Diệp Viễn!
Đi cùng với Diệp Viễn, không ai hiểu rõ hơn nàng về địa vị của Mộ Linh Tuyết trong lòng hắn.
Diệp Viễn đi ra khỏi thế giới Tiên Lâm, từ sâu kiến một giới trở thành Thông Thiên Chí Tôn như bây giờ cũng vì muốn cứu Mộ Linh Tuyết.
Nhưng hắn lại thất bại.
Bây giờ Diệp Viễn rất bình tĩnh, nàng biết trong lòng Diệp Viễn rất đau đớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất