Trải qua trăm nghìn cay đắng, lộn ngược cả Thông Thiên Giới lên, hắn vì cái gì?
Hắn vì trở thành người số một Thông Thiên Giới ư?
Hắn vì được vạn người ngưỡng mộ?
Hắn vì cái danh vạn cổ kia?
Đều không phải.
Hắn chỉ vì Mộ Linh Tuyết.
Kỳ nữ bề ngoài lạnh lùng lại dám yêu dám hận kia.
Bây giờ hắn rốt cuộc làm được.
Linh thức Mộ Linh Tuyết đang không ngừng lớn mạnh.
Ánh sáng yếu ớt từ lúc bắt đầu đến lúc ngưng tụ lại biến thành một đám lửa.
“Ưm…”
Mộ Linh Tuyết rốt cuộc phát ra một tiếng than nhẹ.
Tiếng này rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
Nhưng truyền vào trong tai Diệp Viễn đều tươi đẹp dễ nghe hơn bất cứ tiếng nhạc nào.
“Linh Tuyết! Nàng nghe thấy chứ? Linh Tuyết! Ta… Ta là Cơ Thanh Vân!” Diệp Viễn hoàn toàn quên mình, vốn không phát hiện sự run rẩy trong giọng nói.
Nhưng mà không ai trả lời.
Sau một tiếng này, không còn tiếng nào nữa.
Mà đúng lúc này, vầng sáng trên người Mộ Linh Tuyết dần dần tiêu tán.
Nước Mắt Sinh Mệnh cũng ầm ầm vỡ nát trong thời khắc này.
“Đừng! Đừng!” Sắc mặt Diệp Viễn điên cuồng thay đổi, hắn liều mạng muốn thu lại những mảnh vỡ kia.
Nhưng mọi thứ đều phí công.
Những mảnh vỡ kia dần dần tan biến, về với đất trời.
Cả người Diệp Viễn cũng mơ hồ, nháy mắt từ trong niềm vui sướng hóa thành sầu bi.
“Linh Tuyết! Nàng… Nàng tỉnh lại đi! Nàng… Nàng đừng làm ta sợ! Ta mang theo niềm hy vọng vô tận mới đi tới được ngày hôm nay, nàng… nàng đừng để toàn bộ hy vọng của ta hoàn toàn biến mất.” Càng nói về sau, Diệp Viễn gần như là vừa khóc vừa nói.
Mấy ngàn năm nay là Nước Mắt Sinh Mệnh nâng đỡ Diệp Viễn bước tiếp. Nhưng bây giờ hiện thực tàn khốc lại nói với hắn, Nước Mắt Sinh Mệnh cũng không cứu được Mộ Linh Tuyết.
Hy vọng rồi lại nối tiếp là sự tuyệt vọng trực tiếp khiến Diệp Viễn gục ngã.
“Linh Tuyết, nàng đừng như vậy.”
“Nàng… Nàng trả lời ta một câu được không?”
“Ta biết, nàng chỉ đang giả vờ ngủ thôi…”
Giọng nói của Diệp Viễn càng ngày càng yếu ớt, đến cuối cùng tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nước mắt trên mặt hắn ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, đã không biết bao nhiêu lần.
Chính hắn cũng không thể lừa gạt bản thân.
Hắn biết hắn thất bại thật rồi.
Nhưng hắn không can tâm.
Hắn hy vọng dường nào, tất cả điều này đều là âm mưu.
Huyền Cơ và Thánh tổ đại tư tế một bên cũng xúc động.
Bọn họ chưa từng thấy Diệp Viễn như vậy.
Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu được Diệp Viễn là vì nữ tử người phàm trong ngực, mới từng bước một đi tới hôm nay.
Bây giờ Diệp Viễn đã là chí tôn cao quý.
Nhưng tình cảm của hắn với nữ tử người phàm này lại không hề thay đổi.
Đối vối võ giả mà nói, cả đời có thể có rất nhiều phụ nữ.
Theo thực lực tăng lên thân phận, tâm trạng của bọn họ sẽ xảy ra sự thay đổi cực lớn.
Một người phàm nào xứng với Chí tôn Thông Thiên?
Sống chết của nàng ta lại nơi nào đáng giá chí tôn đau lòng gần chết như thế?
Đây là một nam tử chí tình chí nghĩa hiếm thấy.
“Diệp Viễn, có… có lẽ… còn hy vọng. Dù sao Nước Mắt Sinh Mệnh có tác dụng không phải sao? Một viên Nước Mắt Sinh Mệnh không được, chúng ta có thể tìm càng nhiều Nước Mắt Sinh Mệnh.” Dực do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ.
Đôi mắt trống rỗng vô thần của Diệp Viễn nói: “Ngươi không cần an ủi ta! Ngươi và ta đều là cường giả đan đạo, Nước Mắt Sinh Mệnh có hữu dụng hay không đều rất rõ ràng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất