Ầm!
Lâm Triều Thiên chỉ một ngọn tay, hai cái đùi của Bàng Chấn trực tiếp nổ tung.
“A...” Bàng Chấn đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, từng cơn lạnh lẽo xông thẳng tới.
Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn không chịu kêu ra tiếng.
Tuy lần này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại đau nhức tới cực điểm.
Con ngươi Diệp Viễn co rụt lại, lạnh lùng quát: “Lâm Triều Thiên, ngươi muốn chết!”
Lâm Triều Thiên không để ý, cười khẩy: “Ồ? Vậy sao?”
Vèo!
Đột nhiên thân hình của lão ta khẽ động, lao thẳng tới Diệp Viễn.
Hai mắt Diệp Viễn nhíu lại, chợt thi triển ‘Càn Khôn’!
“Ngươi dám ngăn cản?” Lâm Triều Thiên tươi cười nói.
Sắc mặt Diệp Viễn thay đổi, lập tức thu ‘Càn Khôn’ lại.
Ầm!
Một chưởng của Lâm Triều Thiên đánh lên lồng ngực Diệp Viễn.
Diệp Viễn điên cuồng phun máu tươi, bay ra ngoài.
Bởi vì Diệp Viễn đã rút lại ‘Càn Khôn’ và lực lượng lĩnh vực nên một chưởng này đánh thẳng vào trên người hắn.
Một chưởng của Lâm Triều Thiên có uy lực khủng bố như thế nào?
Danh hiệu Đạo Tổ đệ nhất không phải tự dưng xuất hiện!
Thực lực của lão ta còn mạnh hơn cả năm người chiến đấu với Diệp Viễn lúc trước!
“Thanh Thánh đại nhân của ta! Ngươi cũng không gì hơn cái này!”
Lâm Triều Thiên nhìn Diệp Viễn ngã xuống đất, cười lón: “Ha ha ha..., Diệp Viễn, không phải ngươi rất kiêu ngạo hả? Không phải ngươi không để bản tổ vào mắt à? Ngươi đứng dậy đi! Ngươi đánh trả đi!”
Ầm!
Đang nói chuyện, thân hình Lâm Triều Thiên chuyển động, lại đánh một chưởng lên ngực Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại bị đánh bay lùi về!
Liên tục nhận hai chưởng, mặc dù thân thể Diệp Viễn rất mạnh nhưng nội phủ của hắn cũng nhận được lực chấn rất lớn, thương thế rất nặng.
Phải biết rằng hắn không hề phòng ngự, cứng rắn chống đỡ hai chưởng bằng cả thân thể!
Đổi lại người khác, nhận hai chưởng của Lâm Triều Thiên đã biến thành hư vô từ lâu rồi.
“Ha ha ha..., quả nhiên không hổ là Thanh Thánh đại nhân, thật sự chống đỡ được! Bản tổ không thể giết chết thần hồn của ngươi nhưng có thể phá hủy thân thể của ngươi, không biết ngươi có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích này hay không?”
Lâm Triều Thiên nhe răng cười, lần nữa đánh một chưởng lên người Diệp Viễn.
Xương cốt cả người Diệp Viễn giống như bị đánh vỡ, lục phủ ngũ tạng đều xuất hiện vết rách.
“A! A! A! Thanh Thánh đại nhân, không cần lo cho chúng ta! Mau đánh trả!” Trong mắt Bàng Chấn ứa nước mắt, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt gào lên.
Vạn Chân cắn chặt răng, giận dữ hét: “Thanh Thánh đại nhân, chúng ta chết không có gì đáng tiếc! Ngài đánh trả đi! Giết tên chó chết này, chấn hưng Nhân tộc một lần nữa!”
Bọn họ hiểu rõ ngày hôm nay Diệp Viễn đã có thực lực khiêu chiến với Lâm Triều Thiên.
Thế nhưng vì bọn họ, hắn chấp nhận bị Lâm Triều Thiên đánh trọng thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Diệp Viễn thật sự sẽ bị hủy diệt!
Thân thể bị hủy, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không chết đi.
Nhưng muốn đạt cho tới đỉnh cao như bây giờ sẽ cần cố gắng rất nhiều.
Mà Lâm Triều Thiên sẽ không cho hắn cơ hội này!
Nghe vậy, Lâm Triều Thiên cười lớn: “Đúng vậy, ngươi đánh trả đi! Thanh Thánh đại nhân, vì sao ngươi không đánh trả thế? Mau đánh lại đi!”
Vút!
Thân hình Lâm Triều Thiên di chuyển, lại đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Loại cảm giác trêu đùa Diệp Viễn này khiến lão ta vô cùng hưởng thụ!
Mà đúng lúc này, đột nhiên Diệp Viễn duỗi tay, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh như băng.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm chợt nổi lên!
Sắc mặt Lâm Triều Thiên thay đổi, vội vàng lùi lại!
Lão ta bị dọa rồi!
Diệp Viễn giãy dụa đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn Lâm Triều Thiên, nói: “Đến đây! Ngươi đang sợ cái gì?”
Lúc này Lâm Triều Thiên mới biết lão ta bị chơi xỏ!
Diệp Viễn cơ bản không dám đánh trả, vừa rồi chỉ đang hù dọa lão ta mà thôi.
Mà lão ta lại bị hù thật!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất