Những con Hôi Linh kia không ngừng run rẩy, điên cuồng chạy trốn vào trong làn sương mù xám.
Đương nhiên Bảo Trư đã phát hiện món ngon, sao chịu buông tha được?
Chỉ thấy nó vèo một tiếng lướt vào sương mù.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà bật cười lên.
Bảo Trư này thật sự là cái gì cũng ăn được.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được mặc dù những Hôi Linh này có linh trí nhưng thân thể năng lượng thuần khiết.
Đối với Bảo Trư mà nói thì nó là vật đại bổ.
Mà sức mạnh của Bảo Trư vô cùng khủng bố, gần như bằng hai đại Đạo Tổ liên thủ.
Trong sương mù, thứ có thể làm nó bị thương thật không nhiều.
Cho nên hắn cũng rất yên tâm.
Grừ!
Grừ!
Grừ!
Trong sương mù, thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm giận dữ của Bảo Trư, xa gần không giống, phương hướng khác biệt.
Đương nhiên nó đang điên cuồng truy sát những Hôi Linh kia.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng gầm trong sương mù càng lúc càng ít dần.
Đột nhiên có một chiếc bóng màu hồng lẻn vào trong ngực Diệp Viễn.
Trong miệng còn đang ngậm một viên cầu màu trắng.
Ợ!
Bảo Trư thỏa mãn ợ một cái, cầu trắng kia cũng rơi vào lòng bàn tay Diệp Viễn.
Sau đó nó tự mình đi ngủ.
Đương nhiên nó đã ăn rất no.
Nhưng mà mí mắt Diệp Viễn lại giật giật.
"Thứ đồ chơi này... Không trùng hợp vậy chứ?" Diệp Viễn nhìn viên cầu trắng trong tay, cười khổ mà nói.
Trên quả cầu trắng phát ra quy tắc hệ Thủy nồng đậm!
Đúng thế, chính là sức mạnh quy tắc!
Sức mạnh quy tắc này mênh mông như trăng sáng trong đêm tối, vốn không thể che giấu được.
Cho dù Diệp Viễn là đồ đần thì cũng đoán được đây là thứ gì.
Quy Tắc Chi Tinh!
Diệp Viễn không ngờ mình vừa ra cửa đã thấy được Quy Tắc Chi Tinh mà tất cả mọi người tha thiết ước mơ!
Từ Quy Tắc Chi Tinh thấy được quy tắc chi lực, chắc là Thủy Nguyên Chi Tinh.
Hắn nhìn Thủy Nguyên Chi Tinh trong tay, không còn gì để nói.
Cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu xanh um.
Loại chuyện này tìm ai để nói rõ lý lẽ đây?
Quy Tắc Chi Tinh có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào trong Thông Thiên Sơn.
Nhưng gặp ở đây lại vô cùng hiếm thấy.
Cho dù là năm đó Quang Minh Đạo Tổ cũng phải trên vạn dặm mới gặp.
Mà Diệp Viễn vừa đi ra ngoài còn chưa đến một dặm!
Vận khí này thật sự nghịch thiên!
Bảo Trư cũng lợi hại, đi một vòng trong sương mù lại ngậm Quy Tắc Chi Tinh về.
Diệp Viễn cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Bảo Trư mà nói: "Mi đó, nếu cầm Nước Mắt Sinh Mệnh về cho ta thì tốt biết bao nhiêu?"
Dường như trong lòng Bảo Trư có cảm giác, lại mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra nhìn Diệp Viễn với ánh mắt ngươi tự lĩnh hội đi.
Vờ vịt, không cần ngươi giả vờ như thế!
Bảo Trư không ngốc, ngược lại linh trí của nó cực cao.
Quy Tắc Chi Tinh có giá trị lớn bao nhiêu đương nhiên nó biết.
Diệp Viễn cười cay đắng, cái khổ của ta ai hiểu chứ!
Nhưng mà hắn cũng không già mồm, dù sao cũng là vị trí Đạo Tổ, đã đạt được đương nhiên không thể ném đi.
Hắn thu Thủy Nguyên Chi Tinh vào, nhưng cho dù hắn làm thế nào cũng không thể áp chế sức mạnh quy tắc của Thủy Nguyên Chi Tinh.
Hắn mang thứ này bên người như mang theo hải đăng vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất