Con ngươi Lâm Triều Thiên co rụt lại, nói: "Đi!"
Chỉ thấy thân thể lão ta khẽ động đi vào cửa ánh sáng kia.
Lâm Triều Thiên cầm Thông Thiên Lệnh trong tay, dẫn đầu đi vào cửa ánh sáng.
Đương nhiên lão ta không thể chờ được nữa.
Thất Đại Đạo Tổ cũng đi theo sát phía sau, đi vào Thông Thiên Sơn.
Thiên Kình nhìn Diệp Viễn một chút, cười nói: "Ngươi ung dung như thế, không sợ bọn họ đoạt vị trí Đạo Tổ sao?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ta không hứng thú với vị trí Đạo Tổ."
Sắc mặt Thiên Kình cứng lại, nhíu mày nói: "Không hứng thú? Ha ha, thú vị đấy! Ngươi cũng biết bản tổ đạt vị trí Đạo Tổ thì sức mạnh đạt tới mức nào không?"
Diệp Viễn mỉm cười nói: "Không gian pháp tắc, trận đạo pháp tắc của ta cũng sắp đạt đến cảnh giới quy tắc rồi!"
Suýt chút nữa Thiên Kình đã phun máu, hắn ta định chế giễu Diệp Viễn một chút lại bị Diệp Viễn làm nghẹn chết.
"Cái tên nhà ngươi thật sự không đáng yêu chút nào cả! Chúng ta đi!" Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, đi vào Thông Thiên Sơn.
Sau khi toàn bộ Thần tộc đi vào Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn mới thản nhiên nói: "Sau khi đi vào Thông Thiên Sơn thì mỗi người dựa và cơ duyên đi! Vẫn là câu nói kia, ai giúp ta tìm được Nước Mắt Sinh Mệnh thì ta sẽ giúp người đó leo lên vị trí Đạo Tổ!"
Mấy trăm cường giả Thiên Nhân mừng rỡ, đồng thanh nói: "Vâng, Thanh Thánh đại nhân!"
Vốn dĩ Diệp Viễn không muốn tham gia vào tranh đấu Đạo Tổ.
Nhưng mà sau đó hắn vẫn nghe theo lời đề nghị của Huyền Cơ Thiên Đế.
Ít ra nhiều người thì càng có cơ hội cao tìm được Nước Mắt Sinh Mệnh.
Về phần chuyện khác hắn cũng không thèm quan tâm.
Trước khi đi vào cổng ánh sáng, Diệp Viễn ngừng lại không đi, trong lòng hơi dao động.
Cố gắng nhiều năm, cuối cùng hắn cũng đến gần bước này.
Tập trung ý chí, Diệp Viễn đi qua cổng ánh sáng.
Trước mắt là từng luồng sương mù màu xám, trên hư không ẩn ẩn có màu lam sấm sét lấp lóe.
Diệp Viễn nhíu chặt lông mày, quang cảnh này không phải là cảnh giới trong sương mù sao?
"Diệp Viễn, sao thế?" Sau đó Thánh tổ Đại Tế Tư đi đến, nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của Diệp Viễn thì không nhịn được mà hỏi.
Diệp Viễn nói: "Thiên đạo luân hồi, cảnh giới sương mù tràn ngập Thông Thiên Sơn, ta nghĩ... Chắc là quy tắc thanh tẩy lần nữa! Như thế xem ra mỗi một kỷ nguyên sẽ hơi khác nhau."
Thánh tổ Đại Tế Tư hoảng sợ nói: "Cái này... Đây chính là cảnh giới sương mù sao?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Ta đã từng đi vào cảnh giới sương mù, thấy qua cảnh tượng này rồi."
Thánh tổ Đại Tế Tư nhìn thoáng qua Diệp Viễn, không còn gì để nói.
Gia hỏa này thật sự yêu nghiệt!
Thánh tổ Đại Tế Tư cảm nhận cảnh giới sương mù, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi mà nói: "Nguy rồi, nơi này có sức mạnh đại đạo áp chế, không thể bay lên được, cũng không thể xuyên qua hư không, chỉ có thể đi bộ vào thôi. Nơi này là một lồng giam khổng lồ!"
Diệp Viễn sững sờ, nói: "Thật sao?"
Dứt lời, thân hình hắn lóe lên xuất hiện cách mấy trượng.
Sau đó hắn đạp chân một cái bay lên.
Tiếp theo, một tia sét màu lam đánh tới, hắn tiện tay nắm lấy, đúng lúc nắm tia sét kia trong tay.
Bảo Trư trong ngực Diệp Viễn đột nhiên khịt khịt mũi, sau đó nuốt tia sét vào rồi hài lòng thiếp đi lần nữa.
Thánh tổ Đại Tế Tư há to miệng, vẻ mặt như gặp quỷ.
Hai người này không phải là người.
Bọn người Huyền Cơ Thiên Đế vừa mới đi đến nhìn thấy cảnh này thì ai cũng thầm chấn động.
"Ngươi... Sao ngươi làm được? Chẳng lẽ ngươi không bị sức mạnh đại đạo áp chế sao?" Thánh tổ Đại Tế Tư hoảng sợ nói.
"Thanh Thánh đại nhân quá trâu bò! Ở Thông Thiên Sơn ngài ấy có thể bay lên!"
"Yêu nghiệt mà! Quả nhiên là yêu nghiệt!"
"Có thể dịch chuyển tức thời, có thể bay lên không đúng là đứng ở thế bất bại!"
"Quả nhiên chúng ta đi theo Thanh Thánh đại nhân không sai!"
...
Đám người nhìn thấy cảnh này đều khiếp sợ không thôi.
Bọn họ vừa đi đến đã bị sức mạnh đại đạo áp chế, hóa thành người phàm.
Ai ngờ Diệp Viễn lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Diệp Viễn cười nói: "Tiểu thế giới của ta hơi đặc biệt, sức mạnh đại đạo này không áp chế nổi ta."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất