"Xin chào các ngươi, ngạc nhiên lắm à? Lâm Triều Thiên, ngươi không phải tự xưng mình rất hiểu rõ ta hay sao? Lần này, hình như ngươi cũng rất bất ngờ ấy nhỉ! Nếu như ta không có lá bài tẩy này, mà chỉ dựa vào một tia thần hồn để đối mặt với Lục Đại Đạo tổ các ngươi sao?" Diệp Viễn khinh bỉ ra mặt, nói.
Lâm Triều Thiên khiếp sợ, không dám tin nói: "Ngươi... Ngươi làm sao có thể không có chút sơ sát gì chứ? Thần hồn của ngươi... Có cái gì cổ quái!"
Diệp Viễn cười nói: "Đúng đấy, ta cũng không có tách ra. Chẳng qua thần hồn của ta hình như xảy ra biến hóa. Ta cũng đã quên nói cho ngươi biết, Thiên Kình cũng muốn giết chết ta giống như ngươi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, hắn cũng không thể giết chết ta được."
Con ngươi của Lâm Triều Thiên co rút lại, trong ánh mắt đều một vẻ khiếp sợ.
Thần hồn này, ngay cả Thiên Kình cũng không có cách đối phó hắn sao?
Trải qua cuộc chiến Diệt Thế lần trước, đương nhiên Lâm Triều Thiên biết Thiên Kình là nhân vật ở tầm cỡ nào!
Nhưng ngay cả Thiên Kình cũng không thể giết chết được hắn, vậy Thần Hồn này mạnh mẽ đến mức độ nào chứ?
Chẳng qua Lâm Triều Thiên cũng là Sinh Mệnh Đạo tổ, sau khi trải qua cảm giác khiếp sợ ban đầu, hắn ta lại cười lạnh, nói: "Ha, ngươi muốn lừa Bản Tổ bằng dăm ba câu sao? Một lần giết không chết, thì Bản Tổ sẽ giết ngươi mười lần, một trăm lần! Bản Tổ muốn nhìn một chút xem, ngươi có thể chịu đựng được hay không!"
Vừa dứt lời, Lâm Triều Thiên giơ tay lên đánh ra một chưởng, đến cả hư không cũng bị phá nát.
Ầm!
Hỗn Độn Nguyên Thần bị nổ tan nát lần thứ hai, chẳng qua rất nhanh sau đó, những bột phấn màu xám lại ngưng tụ lại thành một chỗ lần thứ hai và khôi phục như lúc ban đầu!
Diệp Viễn nhìn Lâm Triều Thiên cười, nói: "Ha ha, ngươi có thời gian rảnh rỗi để giết ta mười lần, trăm lần như thế, thì đến đây đi!"
Dứt lời, cơ thể Diệp Viễn hơi động, rồi hắn lại chạy như bay lần thứ hai.
Lục Đại Đạo tổ vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng đuổi theo phía sau.
"Sao chuyện này có thể xảy ra được? Thần hồn của hắn giết không chết?" Hiện tại, đến cả Phong tổ cũng có chút không dám tin.
Sắc mặt của Lâm Triều Thiên âm trầm xuống, nói: "Không thể tin thì sao, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát!"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đảo mắt hơn nửa tháng, trên hư không thỉnh thoảng lại truyền lên tiếng vang khủng bố.
Thần hồn Diệp Viễn một lần rồi lại một lần nổ tan nát.
Chỉ là tất cả đều vô dụng!
Lục Đại Đạo tổ càng giết, càng sợ hãi.
Thần hồn Diệp Viễn cũng không có nửa dấu hiệu tiêu tán.
Lâm Triều Thiên cắn răng, nói: "Đáng chết, đã giết mấy chục lần rồi, thần hồn của hắn lại không có dấu hiệu suy nhược một chút nào! Thần hồn của cái tên này, đến cùng đã xảy ra biến hóa gì chứ?"
Lúc này đây, Lâm Triều Thiên đã tin tưởng rằng Diệp Viễn hoàn toàn không khoác lác.
Họ thật sự giết Diệp Viễn không chết!
Hắc Ám Đạo tổ trầm giọng nói: "Thần hồn bất tử, ta chưa từng nghe nói qua! Nhưng ngay cả thần hồn bị diệt, Thiên Kình cũng thập tử vô sinh, tuyệt đối không thể sống sót được. Tên tiểu tử này thật sự quá tà môn!"
Phía trước lại truyền đến tiếng cười nhạo của Diệp Viễn: "Lâm Triều Thiên, nếu như ta là ngươi, ta sẽ dành thời gian trở về lĩnh ngộ Tiểu Thông Thiên Sơn. Ta có thể cảm giác được, Thiên Đạo Luân Hồi sẽ phát sinh trong vòng mười năm nữa. Ngươi có thời gian theo đuổi ta như này, không bằng trở về tăng cao thực lực đi thôi. Có thể, ngươi vẫn còn cơ hội trở mình cũng nên!"
Lâm Triều Thiên không cam lòng, nhưng hắn ta biết Diệp Viễn nói không sai!
Ở đây hao tổn thời gian nữa, cũng chẳng có lợi cho ai cả.
Phía trước không xa cũng sắp đến thế giới Vực Sâu, diệp Viễn chỉ cần trốn vào trong thế giới Vực Sâu, bọn họ cũng không dám tới.
Nếu ở đây hao tổn thể lực, không bằng họ nên quay lại tu luyện.
Được đồ quý hiếm như thế, nói không chừng họ thật sự có thể đột phá.
"Đi!" Cuối cùng, Lâm Triều Thiên cũng mang theo cảm giác vô cùng không cam lòng mà quay đầu lại về.
Phong Tổ tức giận nói: "Cứ như thế thả hắn thoát sao? Nếu như hắn quay trở lại, chúng ta phải làm sao?"
Lâm Triều Thiên tức giận, quát: "Ngươi có thể giết hắn không?"
Phong Tổ nghe thế cũng cứng họng.
Lâm Triều Thiên cũng không quan tâm hắn ta nữa, mà rời đi thẳng.
Ngũ Đại Đạo tổ cũng không cam lòng, nhưng đành theo sau hắn ta rời khỏi.
Diệp Viễn nhìn mấy bóng người kia rời đi, vẻ mặt đầy suy ngẫm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất