Xuất Thần Hồn và tự sát không hề khác gì nhau.
"Tên tiểu tử này, cơ thể đã xuất Thần Hồn nhưng sao lại có thể chạy nhanh như thế được?" Mặt của Lâm Triều Thiên hơi biến sắc, lẩm bẩm.
Trong lúc truy đuổi này, họ phát hiện chỉ trong thời gian hắn họ đã không đuổi kịp Diệp Viễn!
Chuyện này đối với đám người Đạo Tổ đúng là quá mức không tin nổi mà.
Vụt vụt vụt...
Mấy đạo khí tức mạnh mẽ bao quanh lấy thanh niên áo bào tro ở chính giữa, chặn kín tất cả đường lui của hắn.
Đuổi nửa ngày, Lục Đại Đạo tổ mới có thể đuổi kịp Hỗn Độn Nguyên Thần của Diệp Viễn.
Sắc mặt Lâm Triều Thiên rất khó chịu, hắn ta không ngờ thần hồn của Diệp Viễn lại có tốc độ nhanh như vậy.
Một nửa ngày trôi qua, cũng không biết tình huống bên kia ra sao rồi.
"Hừ! Xem ngươi còn chạy đằng nào!" Lâm Triều Thiên trầm giọng nói.
Diệp Viễn nhún vai, không quan tâm mà trả lời: "Lâm Triều Thiên, ngươi tính cơ mưu túc trí cũng không ngờ Bảo Trư là cường giả Quy Tắc chứ gì? Ha ha, lần này ngươi không đánh chết ta, chỉ sợ sau này ngươi muốn ăn ngủ cũng không yên."
Thần sắc của Lục Đại Đạo tổ cổ quái, cái tên này có phải vẫn chưa hiểu được tình hình hay không?
Thần Hồn của ngươi đã bị chúng ta tóm lại rồi, còn muốn tìm đường thoát để sống sót sao?
"Ha ha ha, Diệp Viễn, ngươi đã không còn đường lui nữa rồi, lấy cái gì ra mà tìm chúng ta báo thù chứ? Dùng cơ thể của ngươi sao? Tên ngu ngốc, ngươi cho rằng ta sẽ đuổi theo con heo kia mà bỏ qua cho ngươi à? Ở trong mắt ta, tầm quan trọng của ngươi còn hơn cả một viên Đạo Đan kia!" Lâm Triều Thiên cười lớn, nói.
"Ngu ngốc, ngươi có phải vẫn còn chưa hiểu tình hình không? Thần hồn của người lập tức sẽ bị tiêu diệt, còn muốn uy hiếp chúng ta sao?" Phong Tổ cười nhạo, nói.
Đối mặt với Lục Đại Đạo tổ, nhưng Diệp Viễn lại rất ung dung, cười đáp: "Tiểu Thông Thiên Sơn, tạm thời để ở chỗ của ngươi, ta sẽ quay lại lấy sau. À... Khoảng thời gian này, các ngươi cũng phải cố gắng một chút. Đến lúc đó, cũng đừng có làm ta thất vọng đấy."
Lông mày của Lâm Triều Thiên cau chặt lại, hắn ta có loại dự cảm không lành.
Hắn ta vô cùng hiểu rõ Diệp Viễn, câu nói này của hắn xem như rất rõ ràng, nhưng hắn chắc chắn sẽ không ở tình huống không chắc chắn mà phô trương thanh danh của mình.
Lẽ nào, cái tên này thật sự vẫn còn lá bài tẩy gì nữa sao?
Diệp Viễn phì cười, khinh thường lướt qua từng người Lục Đại Đạo tổ
Lục Đại Đạo tổ hai mắt nhìn nhau, cái tên này chẳng lẽ là tên đần sao?
Lâm Triều Thiên khẽ nhíu mày, trong giây lát, hắn ta lập tức đánh ra một chưởng.
Rầm!
Sóng năng lượng khủng bố, trực tiếp khiến cho thần hồn Diệp Viễn bị đánh cho tan nát.
Lâm Triều Thiên bĩu môi, nói: "Bản Tổ không cần biết lá bài tẩy cái gì đó, hắn náo loạn nửa ngày cũng chỉ là phô trương thanh thế của mình mà thôi!"
Phong Tổ cười nói: "Ha ha ha, khoan hãy nói chuyện đó, hắn diễn còn rất chân thật nữa, Bản Tổ suýt chút nữa đã tin rồi!"
Hắc Ám Đạo tổ cũng cười, nói theo: "Cái tên này quá quỷ quái, đúng là làm người ta không thể an tâm được. Chẳng qua lần này, hắn đã chết... Chết..."
Đột nhiên con ngươi của Hắc Ám Đạo tổ trừng tròn xoe, cả người đều không dám tin nhìn về nơi đó.
Chữ "Chết" cũng nói ra không được.
"Ha ha, Hắc Ám, ngươi mừng đến mức choáng váng rồi sao?" Phong tổ bật cười nói.
"Không phải hắn choáng váng mà là ngươi choáng váng đấy!" Lúc này một giọng nói chậm rãi vang lên như lại rất quen tai.
Mí mắt Phong tổ giật lên, hắn ta quay mặt sang nhìn về phía nơi kia, con ngươi cũng đột ngột trừng tròn xoe lại.
Diệp Viễn thế mà vẫn đứng ở nơi đó bình an, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Triều Thiên nhìn về phía Diệp Viễn, cả da đầu của hắn ta cảm giác như một loại tê dại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất