Sao người thông minh lại không rõ chuyện ẩn ở bên trong được?
Nếu là đại sự của Nhân tộc, vì sao không nói trước mặt mọi người?
Hơn nữa còn có chuyện gì đáng nói?
Giết là được!
Chắc chắn bên trong có chuyện mờ ám!
“Chuyện này không đúng! Tại sao càng ngày ta lại càng có cảm giác, mấy vị Đại Đạo Tổ vì bí mật trên người Diệp Viễn thế?”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy! Chuyện này rất kỳ lạ!”
“Chuyện này không thể nói với người khác! Đặc biệt là chuyện lớn liên quan đến vận mệnh Nhân tộc! Nếu như Diệp Viễn thật sự phản bội Nhân tộc, vì sao lại không thể nói trước mặt mọi người?”
...
Trước núi Khải Nguyên, phần đông các cường giả đang bàn tán rối rít.
Ở đây, không thiếu cường giả Thiên Nhân Tứ Ngũ Suy.
Hướng đi giữa Đạo Tổ và Thanh Thánh sẽ tác động đến sự hưng suy của vạn tộc, bọn họ không thể không chú ý.
Dù sao trận chiến diệt thế vẫn chưa kết thúc.
Sắp tới mới thật sự là đại chiến mang tính hủy diệt!
Chuyện này ầm ĩ đến tình trạng này, tất cả mọi người muốn nhìn một kết quả.
Nhưng ai ngờ, ngay tay giây phút sống còn, Đạo Tổ lại giữ cửa, không cho bọn họ nhìn!
...
“Đại ca!”
“Công tử!”
“Diệp Viễn!”
...
Mấy người Lục Nhi, Bạch Quang, Bạch Đồng vừa nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt cả đám đều khó coi.
Bọn họ không nguyện ý nhìn thấy Diệp Viễn tới nhất, thế nhưng hắn vẫn đến rồi.
Vèo!
Một bóng dáng màu hồng lao vào ngực Diệp Viễn, không ngừng húc.
Diệp Viễn mỉm cười vuốt ve Bảo Trư, đút cho nó mấy viên đan dược.
Bảo Trư cảm thấy hài lòng, nghiêng đầu ngủ rồi.
Cũng là kỳ quái, với cảnh giới hôm nay của Diệp Viễn, thế mà hắn vẫn không thể nhìn thấu tên tiểu tử này như cũ.
“Diệp Viễn, ngươi đã nhìn thấy người rồi, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Triều Thiên vang lên.
Khí thể của Cửu đại Đạo Tổ khí cơ tập trung trên đám người Lục Nhi.
Một khi có một tia gió thổi cỏ lay, bọn họ lập tức giết chết những người đó.
Đây cũng là cảnh cáo đối với Diệp Viễn.
Bọn họ khó có thể giết chết Diệp Viễn nhưng giết mấy người Lục Nhi chỉ cần một suy nghĩ trong đầu!
Diệp Viễn lại cười như không cười nói nói: “Nói chuyện gì?”
Lâm Triều Thiên nói: “Nói chuyện... Bí mật trên người ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy thì cười lớn: “Rốt cuộc cũng cháy nhà ra mặt chuột rồi sao? Lâm Triều Thiên, diễn xuất của ngươi thật sự khiến người khác buồn nôn!”
Hỏa Tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Bớt nói nhảm đi! Diệp Viễn, giao bí mật trên người của ngươi ra đây! Hoặc là tất cả bọn họ đều chết!”
Diệp Viễn thương cảm liếc nhìn Hỏa Tổ, thở dài không ngừng.
Hỏa Tổ nhíu mày, nói: “Ngươi có ý gì? Rốt cuộc giao hay không giao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất