Thẩm Uyển Đình nghe vậy liền tổ hết mặt mày, lòng lại bùng lên lửa hận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Khánh San đang ở phía sau Quỷ Thất, bà ta bất chợt cắn môi đến bật máu, hận bản thân trước kia không bán Khánh San đi sớm hơn, hận không thể hủy hoại người đàn bà trước mặt. 

Hận không thể chôn vùi một An Tĩnh Hy xuống chốn đầm lầy, tại sao gia đình đã tan nát, tài sản cả nửa đời người tích góp đã rơi vào tay Uyển Đình nhưng con người ấy, vẫn khí chất ấy. Thanh cao, ngẩng cao đầu, thẳng lưng mà sống tựa miếng băng thanh ngọc thiếc, như hoa sen giữa bùn không hề 

  

bị vấy bẩn? 

“Ha, thật nực cười!” Thẩm Uyển Đình cười nghiệt ngã. 

Cả đời bà ta sinh ra đã ở chốn bán hoa, sớm đã không thấy được ánh mặt trời, chỉ vừa mới hiểu chuyện đã phải tiếp đón những loại đàn ông dơ bẩn. Chính vì vậy khi thấy An Tĩnh Hy có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, những tia ghen tị len lỏi trong tim bà, nó dần trở thành nỗi ám ảnh mỗi đêm. 

Thẩm Uyển Đình cứ nghĩ chỉ cần phá nát niềm hạnh phúc của Tĩnh Hy, cướp lấy đi tất cả thì bà sẽ có được hạnh phúc, bà ta cũng từng nghĩ rằng Hàn Minh cũng giống bao người đàn ông dơ bẩn ngoài kia. Nhưng thật không ngờ khác hoàn toàn những gì bà ta nghĩ, Uyển Đình nhận nhục nhiều năm, phá hủy tất cả. 

Nhưng thứ cuối cùng, cũng là điều thiêng liêng nhất của người mẹ, bà ta lại quên mất! Chính là người con. 

Tại sao Tĩnh Hy lại có một người con gái xuất chúng như vậy? Tại sao con cô ta lại may mắn như vậy? Có thể quen được người đàn ông như Quỷ Thất, đáng nhẽ, đáng nhẽ mọi thứ phải thuộc về con bà mới đúng. 

“Thẩm Gia Kỳ! Mày đúng là đứa vô dụng, có thằng đàn ông cũng không quyến rũ được!” Thẩm Uyển Đình nằm chặt tay thầm nghĩ. 

Đến giờ phút này bà ta vẫn không nhận ra lỗi sai là của bản thân, vẫn đổ vết nhơ lên người người khác. Thẩm Uyển Đình có lẽ là một kẻ điên? Có người mẹ nào lại dạy con một cách sai trái như thế chứ. 

“Các người muốn làm gì? Đòi lại nhà sao, đừng mơ!” Thầm Uyển Đình chỉ tay vào mặt Tĩnh Hy mất khống chế hét lớn. 

“Các người đây chỉ là muốn ăn hiếp người? Bảo vệ mau đuổi mấy người lạ này ra ngoài!” Thẩm Uyển Đình nói. 

Quỷ Thất thấy vậy liền lớn tiếng: “Kẻ nào dám bước lên?” 

Khí tức của áp quả là dọa người, những người này cũng biết anh không dễ chọc cũng không dám bước lên chỉ dè dặt quay đầu lại nhìn Quyền Đình đang khoanh tay, muốn hóng chuyện mà không thành. 

“Bà nghĩ chỉ cần ở trong đó không chịu ra thì ngôi nhà nãy sẽ là của bà sao?” Khánh San tức giận nói. 

“Còn không phải sao? Các người đây là muốn cướp nhà, Thẩm Uyển Đình này có giấy tờ đàng hoàng, muốn tôi rồi rời khỏi đây? 

Trừ khi bước qua cái xác này!” Uyển Đình ỷ mình có giấy tờ trong tay liền đắc ý. 

Khánh San và Tĩnh Hy khá bất ngờ, làm sao bà ta có thể có giấy tờ? Khánh San cũng không nghĩ tới Uyển Đình này lại có thủ đoạn như vậy. Nhưng làm sao để đối phó loại người như bà ta thì một người từng tốt nghiệp trường luật như Khánh San lại nắm rõ như lòng bàn tay. 

“Giấy tờ? Thật sự có sao, nếu có mau mang ra đây, tôi không tin ba tôi lại để căn nhà này cho loại người như bà!” Khánh San nén giận trong lòng rồng rạc nói. 

Thẩm Uyển Đính tự mình bước ra đây thì chắc chắn con cáo già như bà ta sớm đã chuẩn bị, nếu không cũng không thể vật lộn dưới đáy xã hội và sống đến bây giờ. Thẩm Uyển Đình chỉ vừa đưa tay ra người giúp việc liền hiểu ý cầm hộp rương nhỏ tận tây đưa cho bà ta. Uyển Đình cười khẩy lấy ra một văn kiện giấy trắng mực đen, không những rõ ràng rành mạch còn có cả dấu vân tay và con giấu của ba Khánh San. 

Một tia kinh ngạc thoáng lướt qua cả ba người Khánh San, mje thánh san vội níu tay con gái lộ rõ vẻ không tin. 

gái. 

“San San, chuyện này là không thể!” Tĩnh Hy khẳng định với con 

Giây phút này Tĩnh Hy không thể bình tĩnh được, tại sao người đàn ông mà bà yêu và tin tưởng lại có thể đưa ngôi nhà mà bà vất vả vun đắp cả đời người, nơi mà họ xây dựng lên cơ ngơi từ những viên gạch vụn, nơi chất chứa những kỉ niệm đẹp, cũng là nơi mà Tĩnh Hy gửi gắm cả thanh xuân mình chốn đây giờ lại nằm trong tay Uyển đình được. 

“Không thể nào!” Tĩnh Hy hét lên. 

An Tĩnh Hy vội chạy lên giật tờ giấy trong tay Uyển Đình, cầm tờ giấy 

đọc từng dòng chữ nét mực trên đó mà đôi bàn tay An Tĩnh Hy không không 

chế được mà run rẩy. Tĩnh Hy tức giận tát một cái trời giáng xuống gương mặt đang tự đắc của Uyển Đình. 

Thẩm Uyển Đình đang không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bên mặt đau điếng, khóe miệng xộc lên mùi máu tươi đang rỉ ra. Khánh San cũng bất ngờ trước hành động của mẹ, cô vội chạy lên đỡ mẹ. Rốt cuộc tờ giấy ghi gì mà có thể khiến một người ôn nhu như mẹ cô tức giận đến như vậy? 

“An Tĩnh Hy! Con khốn, sao mày dám đánh tao?Thẩm Uyển Đình ôm mặt, đôi mắt mở to kinh ngạc, sau đó chính là tức giận. 

Bà ta như chó điên bổ nhào về chỗ An Tĩnh Hy như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt nhưng lại bị người giúp việc cản lại. Bà ta cũng bộc lộ rõ hơn cái bản chất bẩn thỉu, thứ mà có xịt bao nhiêu nước hoa cũng kho che được mùi thối rữa đã ngấm tận sâu bên trong xương tủy của bà ta 

“Con khốn! Mày dám cản tao? Một đứa thấp hèn như mày dám cản tao? 

Thẩm Uyển Đình hét lớn, sau đó là những chiếc bạt tai vong vọng trong sân như muốn xé toạc sự náo loạn nơi đây. Người giúp việc kia bị đánh đến không ngần nổi mặt, quần áo xộc xệch, tóc bị túm đến muốn lột da. 

Khánh San thoáng giật mình trước hành động điên rồ của bà ta, vội tùm chặt tay ngăm lại. 

eyJpdiI6Im5EOStKM3NCcEhrcnloYzFoa0h0bnc9PSIsInZhbHVlIjoibXJYVjN5T1VUNEI4Z1hNdExzVWhZaHVQb3RcL0N3MUNmZWpIVE5MUGdIcXZMZVJZZHV2WjU4QlJuTjhUWkZBQkVSNXRaRFU1czlmaXo5cEhLQjVNYXhMZ1ZNQllxc1ZLWWFHU3VBb3A4VVwvTytrWWNwSmdmVTQ3dDJxUVBsWTRtVDh0Y3dnOGdSTFpkVnV6K29oUXR1RzhlRXVWSUhBUXNBRWx5MVZ2MVlISWcrV2NOaHhLWXlQK3ZEc2hmT1wvNVQxNnlFWGFQM0g4YkFwdHpSRlhBNDJtNFg0aFZTYXNCVktTb0J0WkdTXC9hRDFyckZjb0JRa3lYV1F2Skw4TXJDRnR2SlpHcVh1bzJqNjUrSVhaZ3FXUG5uTHpcL3VYUmJnZnN2ajIzYWE2eml1TkFhSmJEV2RMdGVkbXRGYmN2UGJQWUpXejZoNTRGQVJHSXpHMVVOKytvVWVsVXMzODF1QTlwelNQdCtuaVNpSFlwekJUM1dFb0w3YzBCWm4rVHJBWG5tT0VlYnpBcDN2WGpJUDZDcEpsZEVGemVyWDZoQ1hUc2Jxbk1DM1RJTmZYZjRWNFVYeGduUThKcnlVUEozMDZ0bXhSSHdTanY4cklYQmdFZkFra3VDT1ZDYXB1TU5zMUp6QWRYMk5XVWQ5NW12S1VnUVlFaSt2bW13akQ5dDhcL3FST3dGbnFuZUk4TjA1SWtUQ2l4N1FBeW00YndDNW9NSlgyZmJaYlhBYXFBPSIsIm1hYyI6ImUyMDE3NmRkOTRkM2VkNGQyMGY4OTkwZmJlYmYyYjU5MDEwNjM1ZTVjYTlmYzkzZDYzNDgxNjM5OTlkYzA5YzYifQ==
eyJpdiI6Imw2cEFFbzE3VE41S1Ric2VUOWFmU0E9PSIsInZhbHVlIjoidTRNanQwUFU1NDh5djhUR3RVdHcyTExpZG5FZ2xpUnhlXC9TTTBcL0wzbVJlZDRYdnNwdklYcWMraXd3c2tcL0xZVGdMVzFUWjJ3QWZyKzZLd3hpWVZOSXpURUpcLzJ2dVN1cjRtMzZiMVAzcFBkVzNSTFZTenZqRHF1Q2FLaEQ1cHAwaktSS0xrWWd0a2xra0pvbXlDT0JLOXl3MmtsclFiWG44T3ZoWDh1OStVYTJBbUtrK2lTZlhHSmlyWlF4YUxzYktwTmh4QW1USUFZS1BEMnZIRFEydURDUmhXdUNaM0ZWd0pLbDc5Znc1R3hcLzNcL0N5cjVSdXRMeGFsczRCaWJQb2JnSkpYRFEyNTZOQjBzNUxoOElRMTJsRXVwVlBoVzFPZ2NwaWl2YWw4bkdWQm5EMUh1b2czXC84ZzFyTkdZdm9POXhGWHZiWG51YkJVeHBRTmVrNkpTWUlYUmVzTlE1Z0dvZ1NWZHMwcTQrT1wvdTlKVHFzXC9RVldlS2JaMVQ5SXJvRWFXRitnTlFrYlkzMGk3R3g3bnlTRGVSSmlSWVdQb3JKM0hkV1JwSGVzaVpORWV2MmRlbVpENlhcL3ZNWFBjWDdLRzRxTXZnNkpNZnVtclwvclM0RGVsNkdjOHJuWExpWkNlb3U2SFgxWFRnYm9pZkF1RUsxZ0hFS05aXC9NY0hlTWpRMmQybFJFeHFZNlNcL3g5K3NLaFZCalNYZW9yOVAxOTlpYXR2MHozZ1hGcVBiQzVcL2VYTVlZWFpzTklvTGVrV1QiLCJtYWMiOiJhODU0YmM5MjU3YTYzMmY4NzI1NjM3NDI4Yjg2MjhkYjI5NDM5OTJlNTc3MDViM2Y4M2RlOWE1NzczMzRhMWQ4In0=

động nhìn Khánh San sau đó liền nhanh chóng núp sau lưng của Khánh San.

Ads
';
Advertisement
x