Nghe Quỷ Thất nói xong Khánh San liền nghe mùi nguy hiểm cơ thể bất giác linh hoạt hằn lên, cô nhanh chóng đứng bật dậy lùi ra sau, Khánh San nhìn ngó xung quanh một cách cảnh giác, cô nhanh chóng phát hiện mục tiêu liền nhanh nhẹn lấy áo sơ mi của Quỷ Thất - thứ duy nhất còn nguyên vẹn nằm lăn lộn ở dưới đất rồi vội vàng mặc vào.
“Thất Thất, anh đứng ở yên đó cho em!” Khánh San tay nắm chặt áo nói với Quỷ Thất đang cách nhau một chiếc giường.
Quỷ Thất thấy dáng vẻ này của cô liền thầm nghĩ: ”Mèo con lại xù lông
rồi!”
Nhưng dáng vẻ này của cô còn chả thể nào hù anh được một tí, hơn nữa .. hơn nữa lại càng kích thích bản năng chinh phục của anh.
Nhưng mà hôm nay còn nhiều việc phải mau chóng xuất phát, không trêu chọc cô ấy nữa.
Cảm giác bất an sợ Khánh San rời xa anh ngày càng mãnh liệt, mặc dù giữa hai người không có vấn đề nhưng linh cảm của Quỷ Thất luôn đúng, nó đã vô số lần cứu anh khỏi chỗ chết. Sự việc muốn mẹ Khánh San nhanh chóng rời về nhà cũ cũng có nhiều lý do, Khánh San vốn đã dự tính từ lâu nhưng vẫn nghĩ đây chưa phải là thời điểm thích hợp, dù công ty đã vững hơn nhưng mà Gia Kỳ từ sau lần đó liền biến mất, dù chưa có động tĩnh gì nhưng diệt cỏ phải diệt tận gốc, huống hồ sự việc sản phẩm bị người khác vu oan gần đây vẫn chưa tìm được chủ đứng sau, còn có rất nhiều ẩn tình khó đoán.
Cũng không biết được người nào lại có thể tàn nhẫn như vậy, nhân
chứng bị chất độc hủy hoại hành hạ không ra dạng người, đầu mối cũng biến
mất, không biết chừng còn liên quan tới cô ta. Nhưng đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực này lại càng không ít?
Hai người đều có suy nghĩ riêng, không trêu đùa nhau nữa liền nghiêm túc chuẩn bị lên đường, chuyến này do Quỷ Thất quyết định nên Khánh San vẫn chưa kịp nói gì với mẹ, giờ là khoảng thu không khí dưới quê vẫn là mát mẻ hơn trên thành phố.
Hai người thu xếp xong cùng nhau lên xe đi, Khánh San cũng tranh thủ gọi về cho mẹ báo tình hình, trên đường về từ những tòa nhà cao chọc trời, con đường to rộng liền ngày càng khó đi hơn, nhưng phong cảnh lại càng thơ mộng hơn.
Những hàng cây đang chuyển mình thay áo, những bông hoa sữa mùa thu nở rộ hai bên đường đi mang theo mùi hương phảng phất, đến vùng nông thôn sẽ là những mảnh đất bao la trồng hết ngô lại lúa, nhất là những cánh đồng lúa vàng ươm ngã mình theo gió chiều.
Nó dường như gắn liền tuổi thơ của Khánh San về những dịp hè được ba mẹ chở về thăm ông bà ngoại, những bụi tre xanh rợp tỏa bóng là những chỗ nghỉ ban trưa của những người nông dân gắn liền với mùa hè năm ấy, tiếc là phong cảnh còn ấy mà người thì đã không còn nữa, càng nghĩ thoáng tia buồn hiện trong đáy mắt Khánh San, chỉ là xoẹt qua nhưng Quỷ Thất vẫn rất để ý.
“San San, anh sẽ luôn bên cạnh em!”
Quỷ Thất vừa khẽ nắm lấy đôi tay thanh mảnh thon dài của cô, giọng nói trầm ổn đầy sự ôn nhu khiến người nghe vạn phần an tâm, càng muốn dựa dẫm.
Hai người vừa tới nơi hình bóng quen thuộc từ xa đã đứng đợi từ lâu, vừa thấy Khánh San bước xuống, gương mặt ôn nhu của An Tĩnh Hy niềm hiện nét cười, bà vui vẻ đón hai người vào trong nghỉ ngơi.
Dù thôn quê nhưng hồi đó Tĩnh Hy cũng là một tiểu thư cành vàng lá
ngọc nên gia đình cũng được coi là khấm khá của vùng, ngôi nhà nằm sâu bên trong nhưng lại mang nét cổ kính khiến người ta xao xuyến đến trầm trồ kinh ngạc nhìn vào cũng biết là không ít tiền.
Ngôi nhà cho người ta cảm giác ấm cúng, Quỷ Thất cũng bất giác nhớ về người bà của mình, bà của anh cũng thích những thứ xưa cũ. Mái lợp bằng ngói xanh rêu cổ điển lại càng khắc họa sâu hơn nét xưa, một thời đại đã qua...
Sau khi thu dọn thì ba người bắt đầu chào mọi người và lên đường, vào trong xe Tĩnh Hy nhìn người con gái đã lâu không gặp mà không khỏi xúc động. Tuy lúc rời đi đã chấp nhận buông bỏ những kỉ niệm tươi đẹp kia để về nhà mẹ đẻ, nhưng sâu trong lòng bà cũng không thể phai nhòa hình bóng người ba của Khánh San, đôi mắt của bà thoáng đã nhòe vì nước mắt lưng tròng, An Tĩnh Hy khế quay đi không muốn con gái thấy một mặt yếu đuối này của bà.
Xe vừa dừng lại trước biệt thự xa hoa, chân còn chưa chạm đất thì người nào đó trong nhà bỗng chột dạ kêu tất cả bảo vệ không được cho hai mẹ con Khánh San bước vào.
Thẩm Uyển Đình tuy bị cướp mất công ty và nhiều cổ phần nhưng có vẻ cuộc sống xa hoa của bà ta vẫn không bị ảnh hưởng nhiều lắm, vẫn là dáng vẻ kênh kiệu đó, hai tay vắt chéo trước ngực lớn tiếng.
“Các người tới đây là muốn làm gì?”
Vẫn là cái giọng điệu chua ngoa, kiêu ngạo ấy, khi bà ta cất tiếng lên những kí ức trước kia từng đợi dội về khiến cho Khánh San không khỏi chán ghét. Nhớ lần trước Uyển Đình và Gia Kỳ đã bị dạy dỗ một lần nhưng vẫn thói nào tật đó.
“Còn có thể lớn tiếng như vậy, xem ra vẫn còn sống rất tốt nhỉ?” Quỷ
Thất khẽ kéo Khánh San lại che chắn, vừa cười khẩy đáp.
Thẩm Uyển Đình bất giác chột dạ, nếu với Khánh San sớm đã quen thói bắt nạt thì làm sao có thể hạ mình xuống, nhưng với Phong Quỷ Thất thì khác, lần trước bị dạy dỗ khiến bà ta còn chút ám ảnh. Thẩm Uyển Đình không dám đối mắt, vội né tránh lùi về sau kéo vệ sĩ đứng lên trước.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì, nếu dám làm bậy, nếu...nếu dám tôi liền báo cảnh sát!” Thẩm Uyển Đình hét lớn, giọng nói hơi run.
Lần trước sớm đã bị đuổi khỏi đây, nhưng một con cáo già như bà ta làm sao không chừa cho mình một con đường sống. Nhưng một phần cũng phải trách trước kia An Hàn Minh quá nhẹ dạ tin người và một Tĩnh Hy quá độ lượng bao dung, lúc sinh thời Hàn Minh bà ta trộm không ít tài sản, còn chưa kể việc mượn gió bẻ măng của bà ta khi ba Khánh San mất, cả nhà đang rất rối loạn mà lấy được không ít cổ phần và nhà đất.
“Hứ! Báo cảnh sát? Được, mau báo tôi còn đang tính gọi đây, nếu đã có người báo giùm thật đỡ mắc công?” Quỷ Thất cười lạnh chế giễu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất