“Đừng đánh nữa anh đau đó! Ngoan đừng khóc.”
Nãy giờ Khánh San chỉ để ý muốn anh đi ra mà không để ý bàn tay của anh đã bị cách cửa kẹp đếm bầm tím, Quỷ Thất không muốn để cô thấy có lỗi liền vội bỏ tay vào túi quần tay còn lại nhẹ nhàng vuốt đi mái tóc bị rối
kia.
Tuy đau nhưng mà anh vẫn có thể nhịn được, nhưng mà chỉ cần Khánh San khóc thì nỗi đau thể xác không đáng là gì. Khánh San cũng bình tĩnh lại cũng ngừng khóc, không phải cô không tin anh, chỉ là một khi bạn yêu ai đó thật lòng thì cái cảm giác tự ti sẽ bao trùm nuốt gọn lấy bạn.
Trước kia vốn có vô số lời đồn nói ra nói vào sau lưng cô, Khánh San đều biết nhưng cô không để tâm luôn từng ngày cố gắng để tốt hơn. Ấy vậy mà người nào đó xuất hiện đã phá vỡ sợi dây mà Khánh San cố gắng níu lấy.
Cô gái xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được đi du học, vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật hơn hết rất tài năng tài giỏi được mọi người xung quanh ai cũng yêu quý. Cái nụ cười thanh thuần không nhuốm màu của thời gian ấy kiến Khánh San vô cùng ghen tị.
Khánh San có lẽ cũng từng có nụ cười ấy, nhưng dường như tháng năm đã bào mòn, xóa sạch vẻ ngây thơ ngày nào. Dường như kể từ khi cô ấy trở về Khánh San liền như chưa từng tồn tại.
“Đừng trầm tư nữa!”Quỷ Thất nhẹ giọng nói, giọng trầm ấm cuốn hút khiến cô bừng tỉnh.
Khánh San ngước mắt nhìn anh, không nhìn không sao vừa nhìn đã bắt gặp ánh mắt xấu xa kia.
“Được...được rồi, chỉ là dạo này em bận rộn nên có chút nhạy cảm. Em
biết là cô ấy cố tình và cũng biết anh trong sạch...!” Khánh San vội tránh ánh
mắt ngừng nói.
“Anh... không cần bận tâm, là em quá trẻ con rồi. Hết giờ nghỉ trưa lâu
như vậy anh mau về làm việc!”
Khánh San nhích người trốn khỏi người anh nhưng Quỷ Thất có lẽ
không muốn buông tha cho cô. Anh dùng lực siết chiếc eo nhỏ của Khánh
San lại gần mình, cười gian tà hôn lên trán cô.
“Em xem, đồ ăn trưa em cũng vứt bỏ rồi, không nói lời nào đã chối bỏ anh dường như cũng muốn vứt anh như hộp cơm ấy phải không?” Quỷ Thất
nói giọng thản nhiên còn có chút cười đùa nhưng ánh mắt vốn đã nhuộm
màu chua xót.
Anh không biết nữa, có lẽ gần đây hai người tranh cãi nhiều dù lần nào
cũng ổn thỏa, cũng có lẽ gần đây ai cũng bận rộn nên rất hiếm có thời gian
gặp nhau nên anh luôn cảm thấy rất nhớ cô.
Quỷ Thất cảm thấy bất an, bắt đầu đã cảm thấy sợ... từ hôm nay khi mà
không đuổi kịp được Khánh San anh đã sợ mình không bao giờ thấy cô nữa,
sợ một ngày cô thật sự biến mất. Sợ một ngày cô thật sự vứt bỏ anh như hôm
cơm thân yêu mà cô từng trân quý.
Khánh San: “Em xin lỗi...! Hay là giờ em kêu Tiểu Linh mua cơm mang tới cho anh có được không?”
Quỷ Thất không trả lời chỉ ngày càng cúi sát gương mặt xinh đẹp của Khánh San, cái dáng vẻ nguy hiểm này của anh kiến Khánh San như chú thỏ đứng trước miệng sói chỉ có thể cụp tai chịu trói.
Khánh San nhằm chặt hai mắt còn nghĩ rằng anh sẽ hôn mình nhưng không có nụ hôn nào cả!
Khánh San bị anh đẩy lên bàn làm việc, giọng nói khe khẽ trầm ấm vang vọng bên tai khiến cô giật bắn cả cả người, từng chân tơ kẽ tóc cũng dựng cả lên:” Ăn giờ rất gấp, ăn em có vẻ là tiện nhất rồi?”
Khánh San đỏ bừng bừng mặt tay cũng bất giác nằm chặt chiếc áo sơ mi của anh đến nhăn nhúm. Có lẽ lâu rồi hai người chưa thân mật nên Khánh San có chút nhạy cảm.
“Thất...Thất, giờ đang trong giờ làm việc đừng làm bậy!” Khánh San nhỏ tiếng hai tai đã đỏ như trái cà chua.
Quỷ Thất trước nay luôn bá đạo như vậy, việc gì cũng làm theo ý mình điều này Khánh San cũng hiểu rõ, vậy mà giờ lại lấy lí do trẻ con này ngăn cản anh.
sao?”
Quỷ Thất cười khẩy:“Không phải chúng ta cũng là đang làm việc
Dứt lời Quỷ Thất bế cô trên tay đi thẳng vào phòng nghỉ nằm cạnh phòng làm việc. Khánh San biết lần này sẽ không thoát nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy.
“Em nên ngoan một chút, chút nữa trên giường còn có sức lực mà vận động!” Quỷ Thất cười gian tà đặt nhẹ cô xuống giường.
Quỷ Thất kéo mạnh cà vạt nóng vội vứt sang một bên, Khánh San tuy đã là vợ chồng với anh đã lâu cũng không biết bao lần lăn phòng nhưng mà
cái cảm giác ngại ngừng lại y hệt lần đầu tiên.
Dáng vẻ mà Quỷ Thất nhẹ nhàng cởi từng cúc áo dần dần để lộ ra lần ra rán nắng và từng múi từng múi bụng rắn chắc khiến Khánh San muốn rời mắt cũng không được.
“Chồng mình ngày càng quyến rũ rồi!” Khánh San thầm nghĩ miệng bất giác mà cong lên.
Quỷ Thất nhìn ánh mắt thèm thuồng của cô mà bật cười, lúc nãy còn đang khóc lóc giờ lại là dáng vẻ này quả là rất dễ dụ.
“Mèo còn vẫn là dáng vẻ ngày nào!”
Quỷ Thất lột bỏ chiếc áo sơ mi mỏng trên người trực tiếp phơi bày ra thân hình cuốn hút, Khánh San nóng bừng vội quay ngoắt đi. Quỷ Thật nhẹ nhàng vuốt tóc con mèo nhỏ trước mặt, khẽ chạm vào đôi tai ửng đỏ khiến Khánh San rung mình một cái, nhạy cảm đến nổi khẽ dịu đầu vào chiếc tay đang đùa nghịch vành tai cô.
“Đừng nghịch, nhột!” Khánh San ánh mắt giờ đã đờ đẫn nhìn anh.
Quỷ Thất cũng ngoan ngoãn không nghịch nữa, cầm tay cô lên liếm láp, ngón tay thon dài của cô bị anh nhẹ nhàng cắn mút, đầu ngón tay bị chọc cho tê dại.
“Chết tiệt... động tác này làm mình liên tưởng tới những hành động không hay...!” Khánh San khẽ nhéo mình một cái để tỉnh táo.
Quỷ Thất thì đạt được mục đích liền len lén cười, anh thả ra nhẹ nhàng cầm tay cô bỏ lên bụng mình, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên cơ bụng săn chắc gồ ghề dần dần đi xuống đáy quần nơi mà thứ gì đó đang căng phồng
lên.
“Có vẻ nó rất thích em nhỉ? Giờ nó không còn chịu nghe lời anh nữa!
Khánh San cảm nhận được sự nóng bức truyền ra từ phía sau lớp vải
muốn rụt tay lại nhưng không thành, cô nhẹ nhàng nhìn thử, cái thứ khổng
lồ đó không phải lần đầu cô thấy nữa nhưng mà cô vẫn đang thắc mắc sao
nào có thể trốn trong đó vậy chứ?
Khánh San đưa ngón tay khẽ vuốt một cái, thứ khổng lồ bên trong liền
bùng nổ, một tiếng roẹt vang lên. Chiếc khóa quần chắc chắn đã không chịu
nổi sự chèn ép mà bung ra.
“Chết tiệc!”
Quỷ Thất bất ngờ bị kích thích khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên trầm ổn
ngấu nghiến môi cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất