Chương 42
Lâm Thanh Thanh chỉ là không muốn nói chuyện với anh thôi. Thực ra, trong lòng cô quả thật là có chút tức giận vì hôm nay không được ở lại nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ phụ nữ đã kết hôn là sẽ mất tự do đến vậy sao?
Sau này cô sẽ ở kí túc xá trường Đại Học, có bạn học và bạn bè anh cũng sẽ khó chịu như thế này à!
Còn Lưu Chính, anh chỉ muốn cầu xin cô tha thứ thôi. Nếu cô ở lại nhà mẹ đẻ,vậy thì anh sẽ không thể ở cùng cô, cũng khó có thể nói ra lời mềm mỏng với cô như lúc này.
Lưu Chính đứng dậy,đè cô ở dưới thân, nắm lấy tay cô.
“Anh làm gì vậy ?Lâm Thanh Thanh giật mình hoảng sợ.
“Em tát tôi hai cái đi." nói rồi anh cầm lấy tay Lâm Thanh Thanh,tự tát vào mặt mình.
Lâm Thanh Thanh dùng sức rút tay lại nghỉ hoặc nhìn anh, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?
“Cũng đúng, dùng tay em đánh sẽ làm đau tay em.” Nói xong liền muốn đưa tay lên tự tát mình.
Cũng may Lâm Thanh Thanh lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay anh: "Anh, anh có bệnh hả? Nào có ai lại tự đánh mình như vậy?"
“Chỉ cần em có thể nguôi giận là được.” Lưu Chính dựa bậc thang mà leo xuống, thuận thế nắm lấy tay cô: “Chỉ cần em vui vẻ, bảo anh làm gì cũng được.
Lâm Thanh Thanh đỏ mặt, sao đột nhiên anh lại nói năng ngọt xớt thế?
"Em không giận. Anh bỏ tay em ra đi, em muốn đi ngủ." Lâm Thanh Thanh muốn thoát ra, nhưng sức của Lưu Chính mạnh hơn cô nhiều, cho dù cô có dùng hết sức cũng chẳng thoát được.
Anh muốn em vui vẻ. Anh thật sự muốn đào tim đào phổi ra đưa cho em." Lưu Chính tựa vào đầu cô, đặt tay cô lên ngực anh.
Cách lớp quần áo, cô vẫn có thể như trước mà cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh, còn cả trái tim nóng ấm đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh nữa...
Lời anh nói vẫn luôn thẳng thắn và nhiệt tình như vậy, chưa từng dùng qua những lời hoa mỹ sáo rỗng.
“Em không cần tim của anh..." Lâm Thanh Thanh cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ gì nữa, cứ hở chút là lại đòi móc tim móc phổi.
"Cái gì của anh cũng đều cho em hết. Em đừng nóng giận, là lỗi của anh, đều là anh sai. Sau này anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa. Thanh Thanh, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình có nói thế nào anh cũng chẳng chịu hiểu. Cô đã nói là cô không giận rồi, nhưng anh cứ như là nghe không hiểu, cứ hết lần này đến lần khác cầu xin cô tha thứ.
"Được, em tha thứ cho anh, ngủ đi.” Lâm Thanh Thanh dùng sức thoát khỏi tay anh, đắp chăn lên rồi xoay người muốn ngủ.
Lưu Chính đã có được câu trả lời mà mình muốn, cuối cùng cô cũng không còn tức giận với anh nữa rồi.
Anh thuận thế xốc ổ chăn của cô lên: “Em thật sự không giận nữa đúng không?”
"Thật.” Lâm Thanh Thanh lúc này mới cảm thấy anh cũng khá dễ gạt: “Không giận nữa, ngủ đi.”
"Được! Ngủ!" Lưu Chính xoay người đứng dậy tắt đèn, trong phòng lập tức chìm vào một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng.
Trên giường, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của một người đàn ông cao lớn uy mãnh xốc chăn lên, cúi xuống đè lên trên người cô gái nằm dưới.
"Ối, anh làm gì vậy! Đừng cởi quần áo của em! A... Đừng cắn, đau.."
Lưu Chính phủ lên người cô, cởi cúc áo sơ mi hoa cô đang mặc, kéo áo lót của cô lên, cúi đầu cắn mút đầu vú cô.
"Thanh Thanh, thả lỏng nào, tôi sẽ làm em thoải mái mà."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất