Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Xuân Hoa biết rằng cô thích đọc sách, mà chú của Ngưu Oa lại là giáo viên tiểu học, thế nên Xuân Hoa thường nhờ Ngưu Oa mượn giúp một số sách cho cô đọc. 

Hai người họ vẫn luôn rất thân thiết. 

Thấy Lưu chính không có nhà Lâm thanh thanh liền chạy qua nhà Xuân Hoa ở thôn bên. 

Xuân Hoa thường ở nhà chăm sóc bọn trẻ, thỉnh thoảng thì ngày mùa cũng ra đồng giúp đỡ Ngưu Oa chút công việc đồng áng. Khi Lâm 

Thanh Thanh đến nhà Xuân Hoa thì cô ấy đang đút con ăn cơm. 

Xuân Hoa không ngờ Lâm Thanh Thanh lại tìm tới mình, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "thanh thanh sao mày lại tới đây? Vào nhà đi, vào nhà đi mày" Xuân Hoa bảo con ra ngoài chơi, kéo băng ghế dài ngồi rồi bảo cô ngồi xuống: "không phải là mới kết hôn được mấy ngày à? Có chuyện gì mày kể lại nghe tao?" 

Bởi vì hai nhà cũng không có quan hệ thân thích nên lúc lâm thanh thanh kết hôn, cô ấy không đến tham gia. Nhưng trước khi kết hôn, xuân hoa vẫn còn giúp Lâm Thanh Thanh mượn sách để đọc. Lâm Thanh Thanh ngồi xuống, có chút ngượng ngùng: "Không chỉ là muốn gặp mày." 

"Gặp tao? Không phải trước khi kết hôn mày có đến nhà tao lấy sách rồi à? Mày bị sao thế? Lưu Chính đối xử tệ với mày hả?" Xuân Hoa tự mình suy đoán. Lâm Thanh tên lắc đầu: "không phải,anh ấy đối xử với tao rất tốt ... tốt đến nỗi khiến tạo cảm thấy không chân thực" 

Lại chẳng một tên thô lỗ như vậy lại cưới được một đứa xinh đẹp như mày làm vợ, ngủ cũng cười ra tiếng ấy chứ. 

"Xuân hoa giữa mày và Ngưu Oa thế nào?" Trước đây, Lâm Thanh Thanh chưa từng đề cập đến vấn đề này, cô luôn cho rằng đây là chuyện riêng tư giữa vợ chồng người ta, nhưng mãi sau khi kết hôn với Lưu chính rồi, cô mới biết, hiểu rõ chuyện sinh hoạt vợ chồng trước khi cưới quan trọng đến thế nào. 

Xuân hoa hơi sửng sốt một chút, sau đó tỏ vẻ đã hiểu cả rồi: "Mày hỏi phương diện nào?" 

"Tất cả?" Lâm Thanh Thanh trả lời không chắc chắn lắm. 

Xuân Hoa cười cười, cũng kéo một cái ghế dài ngồi vào đối diện cô: "Mày nhìn mày xem, da mặt mỏng thế, hồi trước tao còn hỏi thử xem mày có muốn xem mấy sách về chuyện đó không rồi mà." 

"Tao..." thật sự không hiểu lắm về mấy chuyện vợ chồng với nhau. 

Thật ra hôm nay cô đến đây là muốn hỏi Xuân Hoa một chút, xen giữa vợ chồng thì nên thế nào, liệu cô và Lưu Chính hành sự như vậy có được coi là bình thường không. 

Giữa vợ chồng với nhau thì có thể có chuyện gì chứ? Cũng chỉ là anh anh cần với tôi tôi quan tâm đến anh thôi,Với cả,Phương diện kia cũng nên hòa hợp một chút. Lâm Thanh Thanh miệng nhanh hơn não: "phương diện nào?" 

Xuân hoa che miệng cười: "Còn có thể phương diện nào nữa? Phương diện trên giường ấy, mày với vị kia nhà mày có hài hòa không?" 

Lâm thanh thanh nghiêm túc tự hỏi, như thế nào thì được coi là hài hòa đây? Sự hài hòa mà Xuân Hoa nói đến có phải là cảm giác như những lần trước cô từng trải nghiệm không? 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của Lâm Thanh Thanh, Xuân Hoa đã cảm thấy mình đang khiến cô xấu hổ. Con của cô cũng đã lớn đầu rồi, nhưng chuyện vợ chồng nên viết hay cần biết thì cô ấy đều rõ ràng cả. Nhưng Thanh Thanh cô mới kết hôn thôi da mặt mỏng,nên hẳn là không biết nhiều về chuyện đó lắm. 

Xuân Hoa dứt khoát đứng dậy đi vào trong nhà, một lúc sau đi ra, trên tay cầm theo một chiếc túi màu đen. Lâm Thanh Thanh còn tưởng cái gì, khi Xuân Hoa mở ra cho cô xem, trên biển sách màu hồng lại in một người phụ nữ khỏa thân. 

"Mày lấy cái này ra làm gì?" 

"Làm gì á? Mày không cần à? Người khác tạo còn tiếc không lấy ra đâu, đây là Ngưu Oa đi thành phố một chuyến mua về đấy, bảo bối đấy!" Xuân Hoa nói chuyện này mà chẳng có chút xấu hổ hay ngượng ngùng nào, chia sẻ cực kỳ gợi mở. 

Lâm Thanh Thanh có chút do dự, cô không cần xem cũng biết nội dung trong sách là gì. Trước khi cô kết hôn,Xuân Hoa cũng đã từng hỏi cô xem cô có muốn xem không, lúc đó cô ấy chỉ cảm thấy xấu hổ nên từ chối luôn còn bây giờ. 

'Xem xong sẽ biết giữa vợ chồng nên như thế nào ngay! Cầm lấy đi, xem xong nhớ trả về cho tao là được." 

Xuân Hoa bọc quấn sách lại đặt lên tay cô: "Tao phải đi coi thằng nhóc kia lăn lóc chỗ nào rồi, chút nữa còn phải đi gọi Ngưu Oa về ăn cơm nữa chứ. Đúng rồi, đàn ông 

eyJpdiI6Ijl5a0FoXC9Rdnk5dTdBZG5ZTGc1TElnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNPY1M3b0F3WTdxbnNqWHR0T1VobnNMMnRXNTI1MFwvcWJpMHEyOGFGTGhvamxsUG1ZQTdpWkZBdmZCaWdaZmp0akYrXC9PRENpNktPeEtCVjU1WmpNQjNiN2l4R3pBdGk5TnIyUWpjMEROTWxRSHd0UVdPWjQzTGtadUU4YUZTNXVIQmFTMlZPWjN6MXFxdWxxY2V2YjlpcTFKVGp0czZ6QmVYWVwvNlNkU3lqZXVjZG5PenBWaTRIUmV1VHkwZGRheXQybzZzbm56U0dFMUQ0bURDXC9CaUNsaUtrNWsyOHlibytaMUtwdFN3Rloya1wvMENvXC9sNGFUeDhSR1FQTUU4dmgiLCJtYWMiOiI2ZTQyMTU0M2Q3MTRkNGU0OTgxYjBiMWZmOTg5ZjUyMmQ2NWIzNTUwZDU0NTYwZGJkYjlmM2VhMTE1MmU5MmExIn0=
eyJpdiI6IlJEbzN2XC9IVXZ0NHU2WjdRUUN1NUxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRRajhUMTRRV2pONHVIV2lkTkRpOXNNNnFVdzNUQUdDZ0pGTWd2QlZNRzFlb2Z3akFlQ05mRnVWSnNzRkJHS040aGMzcEozYmpSTVlsVE1JNkNGK1FmWFFHNU15VkdzZXB6bVJHRkl4UTVQb1Y5THNmZjdnZEV0bVpCSTdtbUc0bkJDbHhoMFdFOHBCa1pzN092MGxnb2pFMlFHVGxSZGhnMzVcL0Z4U2o3WHA1aktCQ0h5R1JBOTV2cTRRSnJwWWFkZDZubU5TZlNNYmVxRVc5c2ZkTEkzY1dTbFBcL01aUEJ0aWlsYmxyclRPSHlKMmtQbWpNTUp3bXhCUVFxV0FkWmhDbzNoOVJxbmxYYXF4T3hkblIwNU1zSmNPbDVDcitzMGY1YUJINlY0N3c9IiwibWFjIjoiZjg2NDE3ODMwMzczZmVkYTdlZWFhMWQ3MjY3YjA2NTY1MWVmYTZkNWFhNjU2MzQ5NWUwNzQ5ODY4OTU0NGY0ZCJ9

Nhìn cuốn sách được Xuân Hoa nhét vào tay cô hơi phân vân, nhưng cuối cùng vẫn cầm trong tay mang về.

Ads
';
Advertisement