Chương 36 

Chiếc xe thả chậm tốc độ lại trước nhà hai người. 

"Hôm nay cám ơn anh, em vào trong nhà đây" 

Giản Liêm Thuấn thấy người bên cạnh nhanh chóng tháo dây an toàn đi xuống xe, hắn vội vàng mở cửa xe đuổi theo cô, nắm bắt lấy cánh tay người con gái. 

"Ninh Ninh, có chuyện gì vậy em?" 

"Không phải khi nãy vẫn còn rất tốt sao?" - Hắn trầm giọng hỏi. 

Chu Hiểu Ninh đứng lại từ tốn quay đầu nhìn hắn - "Có sao?" 

"Em không thấy như vậy" - Người phụ nữ nhạt miệng đáp. 

Rõ ràng bầu không khí giữa hai người vẫn rất tốt trước khi đứa trẻ kia va vào người hắn. Giản Liêm Thuấn có thể cảm nhận được. 

Người đàn ông tăng lực đạo nơi bàn tay - "Ninh Ninh, em vẫn chưa cho anh câu trả lời" 

Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lưu ly như mặt biển đầy sóng, khẽ mở miệng - "Liêm Thuấn, chúng ta... không có kết quả đâu. Nên em không thể cho anh một phương hướng nào cả. Anh hãy chọn con đường mà không có em" 

"Em..." 

Con ngươi đen thẳm co rụt, hơi thở nam tính nặng nề như con thú bị thương. Liêm Thuấn cố lục lọi trong trí óc của mình, rốt cuộc điều gì đã khiến cô chùn chân trước hắn. 

Giản Liêm Thuấn cuối cùng cũng tìm ra được mấu chốt. 

Nhưng cô đã dứt khoát gỡ tay hắn ra, xoay người muốn bỏ vào nhà nhưng vừa đi được vài bước đã nghe thấy người phía sau lên tiếng dõng dạc. 

"Ninh Ninh, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào anh cũng sẽ bằng mọi giá tiêu diệt tất cả những cản trở trong lòng em, cho tới khi em chịu quay đầu nhìn anh" 

Hắn tuyên bố một câu rồi quay trở lại xe của mình, chiếc xe màu đen phóng đi trong gió khiến tim cô cũng nhói theo. 

Chu Hiểu Ninh không biết hắn định làm gì mà lao xe đi nhanh như thế. Tâm trạng người phụ nữ không biết vì sao vô cùng bất an. Ban đêm, sương mù dày đặc bao trùm thành phố, hắn còn định đi đâu? 

Sáng sớm hôm sau, cô vẫn tới cửa tiệm sớm nhất như thường lệ để chuẩn bị nấu nướng. Nhưng thời điểm Hiểu Ninh vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng lạ lẫm ở bên trong doạ cho hoảng hồn. Tiệm mì của cô đã được sửa sang lại toàn bộ, lớp sơn tường mới cóng, bàn ghế nội thất cũ cũng đã thay đổi hết, đèn điện quang bình thường được đổi thành đèn thả trần thiết kế như kiểu lồng chim nhỏ. Còn gắn thêm cả máy lạnh. Không gian nhỏ của tiệm mì bỗng dưng sang trọng mới mẻ hơn rất nhiều. 

Nhưng ai đã làm việc này cơ chứ? 

Không lẽ là Giản Liêm Thuấn? Không phải hắn thì cô không nghĩ ra ai nữa. Người duy nhất có thể mở khoá cửa tiệm rồi đi vào tùy tiện làm đủ thứ thế này chỉ có thể là hắn. Vậy ra tối hôm trước người đàn ông có việc bận không về nhà là vì sửa quán lại cho cô sao? 

Chu Hiểu Ninh định bụng lát nữa phải hỏi hắn cho ra nhẽ nhưng tới tận lúc cô dọn hàng mở quán rồi cũng không thấy mặt hắn đâu. Chỉ có Vương Bân và Cao Đình Tư đúng giờ làm việc vẫn tới. Cô liền kéo Đình Tư lại hỏi rõ. 

"Phải, lão đại đã dành cả một ngày một đêm tranh thủ sửa sang lại quán cho cô đấy. Anh ấy nói muốn cô buôn bán được tốt hơn." 

Chu Hiểu Ninh nghe xong thoáng ngẩn ngơ, trong lòng đầy tràn những tâm tư mâu thuẫn phức tạp. 

Người phụ nữ còn kịp phản ứng với chuyện này thì Đình Tư đã nghiêm túc báo thêm một tin tức. 

"À nửa đêm qua, lão đại gọi điện nói với tôi ở Thịnh Hoa có công việc gấp nên anh ấy phải quay về đó. Lão đại còn nhờ tôi xin phép cô nghỉ làm hai tuần" 

Người phụ nữ ngây người mất vài giây sau đó mới trầm tư đáp - "Anh ấy muốn nghỉ bao lâu cũng được. Không làm nữa cũng không sao. 

Có lẽ những lời cô nói đêm qua, Giản Liêm Thuấn đã suy nghĩ thông suốt cũng nên. Đáng lẽ cô nên vui mới đúng nhưng không hiểu sao lồng ngực lại có thứ gì đó kẹt lại. 

Cứ như vậy một tuần trôi qua rồi bước sang một tuần mới, Hiểu Ninh vẫn không thấy mặt mũi Giản Liêm Thuấn hay nghe được chút tin tức nào từ hắn. Căn nhà hàng xóm bên cạnh ban đêm bị bao phủ bởi bóng tối im lìm, không có bóng người. 

Cô có hỏi thử bà chủ lúc bà ấy tới thu tiền. Bà ấy bảo căn nhà bên cạnh đã bị Giản Liêm Thuấn mua đứt rồi. Chu Hiểu Ninh kiềm lòng không được, thỉnh thoảng lại nhìn qua nhà của hắn bằng cửa sổ, chờ đợi xem có động tĩnh gì không. 

Cô cảm thấy mình y hệt như một con ngốc ba phải. Nói mấy lời trái lòng xong lại không nhịn được nhớ người ta. Suốt cả tuần rồi, làm việc cũng không tập trung được. 

Sáng thứ sáu, có người giao nguyên liệu rau củ tới. Hiểu Ninh ký giấy tờ nhận hàng xong thì định đi vào trong nhờ hai người kia bê hộ nhưng lại trùng hợp nghe thấy Vương Bân và Cao Đình Tư thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, có chút tranh cãi. 

Cô còn thính tai loáng thoáng nắm bắt được hai từ lão đại. 

"Hai người đang lén lút nói chuyện gì vậy?" - Cô đứng phía sau lạnh giọng hỏi. 

Hai người họ đều hơi giật mình xoay người lại nhìn cô hơi bối rối. 

"Thật ra.." - Vương Bân rất muốn nói gì đó với cô nhưng đã bị người bạn bên cạnh giữ chặt cánh tay, liếc nhìn cảnh cáo. 

Đình Tư ra vẻ điềm tĩnh, mở miệng chen vào - "Không có gì đâu. Bọn tôi đang tự hỏi khi nào lão đại mới quay trở lại thôi. 

Hiểu Ninh khoanh tay trước ngực, đảo mắt nghi hoặc - "Hình như không phải chỉ có như vậy" 

Cô quan sát biểu cảm của hai người bọn họ, rõ ràng là đang giấu giếm điều gì đó. Lần này cô nhằm thẳng tới người không giữ được mồm miệng như Vương Bân - "Vương Bân, anh nói đi, có phải Liêm Thuấn có chuyện gì không?" 

"Nếu anh ấy có chuyện gì thì tôi cũng có quyền được biết." - Bộ dạng giấu giấu giếm giếm của hai người đàn ông làm cho nỗi bất an trong lòng cô vốn dĩ nén nhịn bao lâu nay bây giờ lại dâng lên tới tận cổ. 

Vương Bân thật sự không nhịn nổi nữa, mặc kệ Tư Đình và lão đại phản ứng thế nào, anh ta làm điều này là vì lão đại. 

"Chu Hiểu Ninh, lão đại điên rồi. Anh ấy... đã triệt sản chính mình. 

"Sao cơ?" 

Hiểu Ninh bàng hoàng lùi một bước. 

Người đàn ông ấy mất trí rồi ư? 

Sao tự nhiên lại đi triệt sản chứ? 

Hắn vốn là người đàn ông khoẻ mạnh bình thường kia mà. Hắn không muốn có con nữa hay sao? 

"Anh ấy đang ở đâu?" - Coi luống cuống hỏi. 

"Lão đại đã được cho về nhà rồi. Hai tuần nay vẫn nghỉ ngơi ở Bảo Điền" - Tư Đình không còn cách nào đành giải đáp thắc mắc cho cô. 

eyJpdiI6IlhEbHFsYTkrQ08wM3lxcHVsYXlvWUE9PSIsInZhbHVlIjoiSkNLWDk2M08zalIxTHNiTEpZS2sxbTVZUXNTS1RtK011MFdtWE56dHZXeWJDeTBlejR2MUErWncxS0xvSEtpSlFBVEdEWHI2c1wvTm1LV0twRVU5clpneUxjSlV2OVRtNGh0UVFcL0tVYmM4UXE3VmR5M1dXZktvbFZXTTcxQTYwVWhqUDZ5XC93aVZiWEFYVkhnd2J2YkxsUmpEMHNyQ1pNc2h2d2FOXC8zbTlwMndUVjY5Rm5hZ0JNWkoyV2VEZEljcVhYT1dwWlRFVjRcL2xIZTZSYjB6TU9GaVBBaHN6MHRlSGdWQ0NDcWZadlRhRHEyU1haMHlRTE41YUdxU295dm1jSHIzZUwrRldaenFnY0RSS0tzZ3YrQ0N1Z1hzQ0ViZVpzZmtrVTRhNzNHbDVQVENEdGlwNHRjSEFUZ3BQd2ZhVEFlaEhxUWsyWURzcld2VzNac1N2c1E4a1JENmJMcFwvcHQ4VVh4Y0p3RXZiNVVDeUEzNU1uY0poWmFmVllheDBhNWpCM1dIdytLNUVDcXJ5Ym8zbEZhaUhNQmNDYTdCSlQwQzljU09ibWxjbDA2UDBodXVOS0JkV2tkakRCd3JndFdiaUZBdllTRDVqYUduanp0T0pUNVE9PSIsIm1hYyI6ImU3N2U1OTBlZTFlYWYxNjQzZjJhMTg0MmQwZTNiZGRkOTM3ZWMyMGQ1ZGU2YmE4Nzc3YThhMmY1YmNmNTk1NTcifQ==
eyJpdiI6IitTcElcL0R6b2JtM3B5ZHJndGFLQ3FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVNWFV3V2JuYVNKUmxpaVJNck5PbFFMSzJ2ZzJuRGVyVjFtMVhiR2JJT0VwYXBBMHpaeE15R1FvRFY2bHJoK3E2K3FzQlI1aTBhOCsrQVRUeTIwZWNJclBiSFpxS2MwSER2S01najA2NlR6Z3RjYThlZzlGUHozRVRHb1JvWW5WNm1vSkRjNkVmeFlzVjVXcCtEV2d4Y0Z0azFZTEorRnhDQUxpQ1F5ZVVycWVUVytsdTFOTjFLeGZCSU5Hd0NicVNYYVlOa2VobkFHaFdpM3lRTEFOZk1DczFUZlg4d0hNUWtmOWFjZ1l5cHA0aTh2Y0Jsd05MbDNyVzBySlQ0em9jaDRrUGlvc3ZrbVpuc2tWUWFYWWs4ZTNlb3E4eGRjclhBWTJYTSs5dU9lelwvWmI3M0JvOVlHMTJ3eFBvYVlJOHhIbzJEVFdMNXFMbHd6ZGxCZWNid0swcVhia1NKZE9LZGoxeW9pekV3K3BXSVBzNGM5NytcL01USDBjRVVpQndXUVwvSkpNT2tHdnQ2cVZDSEp2ZWRXSnhNSWRTMjROZ1NFbWVscjEwR3JyMVk9IiwibWFjIjoiZGZiNjFiOTdhYzZlZGI2NDk1YjBjNDNmZGQyNTY3YTE2NTQ3MmEyNDU4MWNlODg0NWRkMWI4ODBlNjEwMTMyOCJ9

Tại sao hắn lại phải làm đến mức như thế chứ? Gã đàn ông điên rồ này, cô phải làm sao với hắn đây?

Ads
';
Advertisement
x