Chương 35 

Chu Hiểu Ninh nhìn đồng hồ đã sáu giờ tối, lễ diễu hành chắc cũng đã kết thúc từ sớm rồi. Mọi người bây giờ chắc chỉ đang chờ xem pháo hoa thôi. Lúc này cô đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo lên. 

Người phụ nữ bỏ cuốn sách qua một bên cầm điện thoại lên thì nhìn thấy cái tên Liêm Thuấn nhấp nháy trên màn hình. Cô hơi đứng hình vài giây rồi mới áp máy lên tai. 

Người đàn ông bên trong điện thoại liền mở miệng - "Ninh Ninh, tối nay chúng ta ra ngoài xem pháo hoa được không em? Anh nhớ em thích xem pháo hoa mà không phải sao?" 

"Hôm nay em chỉ định ở nhà... 

Cô định bụng từ chối nhưng hắn lại xen ngang. 

"Anh đang chờ trước cửa nhà em. Anh sẽ đợi em tới khi nào em chịu ra thì thôi" - Giản Liêm Thuấn trầm giọng nói rồi ngắt máy không cho cô kịp phản ứng. 

"Này, anh... 

"Tút... Tút... 

Sự ngang ngược này của hắn làm người phụ nữ có hơi bực bội. Hiểu Ninh định mặc kệ hắn ở ngoài đó nhưng một lúc sau, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bứt rứt không chịu được, tò mò bước ra nhìn trộm qua khe cửa kính. Phát hiện nãy giờ Giản Liêm Thuấn vẫn đứng chờ ở bên ngoài. 

Nếu cô không ra, hắn không phải lại định đứng bên ngoài cả đêm như hôm trước đó chứ? 

Suy xét lưỡng lự một hồi, Chu Hiểu Ninh cuối cùng vẫn vào phòng thay quần áo rồi bước ra mở cửa. Giản Liêm Thuấn thấy cửa nhà chính của cô mở ra, ánh mắt như có tia sáng chiếu qua. 

Người phụ nữ rũ mắt nhìn xuống mũi giày của hắn, hờ hững cất tiếng - "Anh đừng có hiểu lầm. Em chỉ là thấy buồn chán nên muốn đi xem pháo hoa thôi" Khoé môi ma mị tự động cong lên - "Em nói thế nào thì là thế ấy" 

Giản Liêm Thuấn lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Hình như lâu lắm rồi Hiểu Ninh mới ngồi lên xe hắn, còn ngồi ở ghế phụ. Lúc hắn mất trí nhớ, cô chỉ toàn ngồi ở phía sau. 

Người đàn ông lái xe vào thành phố, càng đi sâu vào trung tâm, đường phố lại càng đông nghẹt người đi bộ. Hắn tìm một bãi đậu nào đó để gửi xe rồi mới đi bộ vào quảng trường cùng cô. Hai người hoà mình vào dòng người tấp nập vẫn nổi bần bật vì nhan sắc đặc biệt. 

Chu Hiểu Ninh trầm mặc đút hai tay vào túi áo khoác, rảo bước bên cạnh hắn. Thỉnh thoảng vai người đàn ông lại chạm vào vai cô. Một lúc sau người phụ nữ vừa thả tay ra khỏi túi thì Giản Liêm Thuấn đã ngay lập tức nắm lấy tay cô. 

Hiểu Ninh muốn rút tay mình lại nhưng vẫn bị hắn ghì chặt, bao bọc cô trong lòng bàn tay thô ráp. 

"Đừng... Anh sợ sẽ lạc mất em." 

"Em cũng không phải trẻ con" - Cô kháng nghị. 

"Anh biết nhưng anh vẫn sợ" - Giản Liêm Thuấn đan hẳn ngón tay mình vào tay cô, dường như muốn quấn quýt không thể rời xa. 

Hiểu Ninh đành mặc hắn muốn làm gì thì làm. Trong thời tiết lạnh giá, bàn tay hắn như một máy sưởi ấm áp bao phủ da thịt cô. 

Càng vào sâu thì càng phải chen chúc, cô dần dần bị đẩy lên phía trước còn người đàn ông thì đi ở phía sau, áp sát vào lưng Hiểu Ninh tạo thành bức tường thành vững chãi bảo vệ cô khỏi bị người ta xô đẩy. Giản Liêm Thuấn phát huy khả năng chen lấn của mình, chọn được một chỗ tốt gần đài phun nước, để cô nếu có mỏi chân thì cũng có thể ngồi xuống. 

Đám đông xung quanh chộn rộn, nôn nao. Ngay giây sau đó, pháo hoa được bắn lên trời tạo nên cảnh sắc rực rỡ. Chu Hiểu Ninh ngẩng đầu say sưa nhìn những đoá hoa ánh sáng bùng nổ giữa bầu trời đêm, trái tim cũng đập rộn ràng theo. Giản Liêm Thuấn đứng ở phía sau vươn tay ra, âm thầm nắm lấy bàn tay cô, khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai người phụ nữ. 

"Ninh Ninh, có vui không?" 

"Có." 

Chu Hiểu Ninh vô thức trả lời rồi mới tự giật mình. 

Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn đang kề sát sau gáy mình kia. Đuôi mắt hẹp dài hơi cong cong dường như đang ẩn chứa niềm vui. Hơi thở nam tính mùi thanh yên nhẹ lướt qua gò má của Hiểu Ninh. 

Dưới ánh sáng xanh đỏ lập loè, khuôn mặt anh tuấn kia chỉ nhìn thấy mỗi cô, cũng chỉ thuộc về mỗi mình cô. Đầu mũi cao thẳng tắp rướn đến muốn chạm vào Hiểu Ninh thế 

nhưng cô đã quay mặt đi, né tránh hắn. 

Nụ hôn của Giản Liêm Thuấn bị cô bỏ rơi, đáy mắt dâng lên cảm giác bị ai. Người đàn ông vươn hai tay ra ôm chặt lấy cơ thể cô từ đằng sau, khuôn mặt cương nghị gục vào vai Hiểu Ninh hít lấy mùi hương chỉ thuộc riêng về mình cô để tự an ủi chính mình. Trên bầu trời pháo hoa vẫn nổ liên tục. 

"Em hãy chỉ dẫn cho anh một phương hướng đi. Anh rất mờ mịt, Ninh Ninh à. Chỉ cần sự chỉ dẫn của em thôi, anh nhất định sẽ đi theo tới cùng. Cho dù em muốn anh từ bỏ cái gì anh cũng sẽ từ bỏ." - Thanh âm người đàn ông trầm khàn cuống quýt. 

Hiểu Ninh chợt nhớ tới mấy lời của bọn Đình Tư. Trái tim bất giác nhũn ra. Không khống chế được mà trở nên yếu ớt hơn mọi khi. 

Quả nhiên tình cảm bao nhiêu năm nói hết thì không thể hết. 

Màn bắn pháo hoa đã kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra, chỉ có đôi nam nữ ngoại hình bắt mắt kia là vẫn đứng ôm ấp nhau một cách tình tứ làm ai cũng ghen tị. Không hiểu sao cô lại bắt đầu lóng ngóng chần chừ - "Em.." 

"A..." 

Đột nhiên từ đâu ra một đứa bé ba bốn tuổi chạy ào tới không nhìn đường nên đã va trúng chân Giản Liêm Thuấn. Vì người hắn quá to lớn quá cứng cáp nên đứa bé thân hình nhỏ nhắn kia vừa đụng phải đã ngã lăn quay. 

Người đàn ông buông tay khỏi eo cô, khom lưng đỡ đứa bé kia lên. 

"Không sao chứ?" 

Nhưng đứa nhóc lại oà khóc lớn. Hiểu Ninh thấy vậy cũng khuỵu gối xuống phủi bụi bẩn dính trên tay chân đứa bé, dỗ dành - "Nào đừng khóc, không sao hết. Ba mẹ của con đâu rồi?" 

Thằng bé vẫn khóc nhưng trông cực kỳ đáng yêu làm Giản Liêm Thuấn không nhịn được vuốt má trêu chọc - "Con trai thì không được khóc nhè đâu. 

Hắn vừa nói dứt câu thì cha mẹ đứa trẻ đã từ trong đám đông chen ra chạy tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng. 

"Tiểu Minh, mẹ đã bảo con phải nắm tay đi sát mẹ rồi mà. Sao lại chạy lung tung như thế?" 

Hai vợ chồng vội vàng xem xét con mình trước rồi người chồng mới hấp tấp nói - "Xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi. Con trai nhà chúng tôi hiếu động lắm, cứ thích chạy lung 

tung nghịch ngợm thôi" 

"Không sao đâu ạ." - Cô mỉm cười hoà nhã. 

"Con mau khoanh tay xin lỗi cô chú đi." - Người mẹ vừa dỗ con nín khóc được một chút liền bảo. 

Tiểu Minh mắt mũi đỏ hoe tèm lem, vẫn còn nấc lên nấc xuống nhưng vẫn nghe lời, quay qua khoanh tay bập bẹ xin lỗi hai người. 

Giản Liêm Thuấn khẽ cong miệng đáp lại - "Ngoan lắm" 

Sau đó hai vợ chồng khẩn trương bế đứa bé con lên tay trở về. Hiểu Ninh nhìn theo đứa trẻ được cha mẹ bồng trên tay cười nói vui vẻ, trong lòng thầm cảm thấy đứa bé kia thật đáng yêu. Cả gia đình ba người cũng thật hạnh phúc. 

Cô vô thức nhìn qua người đàn ông bên cạnh, thấy hắn cũng đang dòm theo gia đình nhỏ kia. Trong lòng theo bản năng rơi xuống vực sâu, đáy lòng dâng lên nỗi sầu muộn đau 

đón. 

Có lẽ cả đời này Hiểu Ninh cũng không thể có được một gia đình hạnh phúc như vậy. 

Nhưng Giản Liêm Thuấn thì vẫn có thể. 

eyJpdiI6ImluUVFuelB4RzRmUVAwUkJCSE5lRnc9PSIsInZhbHVlIjoicUNUWWlCaUdUclFyeGtNUkhRZnhVS3dIZ3NNR3NaUWl4YVZlb1oya2lleGM1YzNad2lyek1cL2Q1ZFViS1NLODkrcEpEbE1sam5kUUhWTDZPWmwySWlwZmFLYjVMQUpLOGx1SEVjbXVIT2xsVWlvaHh0MTJyMTEwNXlpTjRZTlMxXC9obGhwY0xEZWZnajMwMHZISlhvQlhUNkxQRytaQU5RcitrVDdRRzkybWVZYjNkeFdtazUxRXVvT3kzbWFIV2x1OHYrR2l4WlpnOE5IZFA5TkRNcXBjRm1mUHdKbmdFRDJwc080MUNOZU93ZG51cmVCRzFBRzdrd2xBbWRneE5hWXJNVGxqSzVhK0tnRGtpVURHbzFcLzR0MEdVMkZhRGdja2pOTlpCbXZQUlhMTllQQXhvQmZRVHlqeXRqYXhkb20iLCJtYWMiOiJhNDk2ODMyYTFiMjBkMTQ0ZTVlN2JjZTBmMWNlYTVkMWRjNzEyODBhY2YxOWJkMDRkY2ZlZmY2ZjI2ZGQ1YjU2In0=
eyJpdiI6Ikk2UkloajhpN0x3TnBzSEtMY1B5Snc9PSIsInZhbHVlIjoiWDQ2amtRa25lSFV0eElZZnMyaUNzMVIwM2JicGpKSVJYTERXOFk4WUc3WDlqZEtJWFFrZWtFd1ZFZzV4OU11K0ljbzhYdUFrazRITWtwOHFnRkp0TXNhUFNXQjh5SFFLcmFyUldvVW02ME14b3hHelA4b0Foa3drd2pSajRjU0N4dU43ZDdqQkV5UlhpWlFmVGNKUkFaVTNuM1ZIbFk0RU4rSDkrRFwvdkxWZjYzTVNYZzArS0F2d1BwQUhEQUxnT0MzNE1UeVRkMUZXM1wva1FCZWs4N0ZMME80WlN5NElKRmc1eFNRRFZUU0dwVG1YZHpwVnNPS1l6anFTdE9mVWVUd2RvWFA5VkhwK0ZkUXBZVjhFcSszK3NqVVdZODlkNUdhMnV0ZzBnQjROMEFQSEh5eVAzdDRSVHd3RGExbnlnS203WUx0NzhTNmhoalBKd0dsNGRDNnc9PSIsIm1hYyI6IjY2YTNjZjk1ZGY0ZTcyOGRhMDIxMzgxZmU3NWJkOTE4M2ViOGQ3NjAzNDJiYjhjODEwNmUzMTVjYTU2NjhjMmYifQ==

Người đàn ông hơi chau mày, khẩn trương bước theo cô.

Ads
';
Advertisement
x