Ai Văn Quảng hét thảm một tiếng, ôm đầu ngã lăn xuống đất. 

             Cả sảnh đều kinh hãi! 

             Cho dù Ninh Trần có là người của Giám Sát Ty đi nữa, cũng không thể tùy tiện đánh đập quan viên triều đình. 

             Thế nhưng Ninh Trần không chỉ đánh, mà còn không có ý định dừng tay. 

             Hắn vung trường đao đập mạnh xuống người Ai Văn Quảng. 

             Bị đánh đến mức gào thét thảm thiết, lăn lộn khắp nền nhà. 

             “Làm huyện lệnh Trấn Nguyên, dân chúng đói đến sắp chết, còn mày thì ở đây hưởng lạc xa hoa, đồ súc sinh khốn nạn!” 

             Ninh Trần giận dữ, cầm trường đao quất tới tấp. 

             May mà đao vẫn còn vỏ, nếu không Ai Văn Quảng sớm đã bị chém thành thịt vụn. 

             “Dừng tay!” 

             Quốc cữu giận dữ quát lớn, sắc mặt xanh mét. 

             Ninh Trần ngừng lại, quay đầu nhìn gã: 

             “Ngươi lại là thứ gì?” 

             Quốc cữu quát: 

             “Bổn Quốc cữu, em ruột của Hoàng hậu đương triều. Đây là phủ đệ của ta, ngươi dám hành hung ở đây sao?” 

             “Ninh Trần! Ta là hoàng thân quốc thích, gặp ta ngươi không quỳ, lại còn dám động thủ hành hung, ngươi có biết tội chưa?” 

             Ninh Trần cười lạnh: 

             “Câm cái mồm thối của ngươi lại cho ta!” 

             Quốc cữu sững sờ ngay tại chỗ. 

             Ninh Trần trầm giọng nói: 

             “Ta là Ngân y do Hoàng thượng đích thân phong chỉ định. Tay chân chó má của ngươi dám vu cáo ta giả mạo, vậy ta đánh chúng có sai sao?” 

             “Ngươi là Quốc cữu, lẽ ra phải tuân thủ luật lệ Đại Huyền, giữ gìn thể diện hoàng thất, thương dân như con. Nhưng cái loại cẩu tạp chủng như ngươi đã làm được gì?” 

             “Ngươi dung túng bọn ác nô coi mạng người như cỏ rác, cướp đoạt dân nữ. Việc con người nên làm ngươi không làm, đồ súc sinh đội lốt người, Quốc cữu, ngươi có biết tội chưa?” 

             Quốc cữu tức run người. 

             Gã là hoàng thân, đến cả Hoàng thượng cũng chưa từng mắng  gã như thế. 

             Một tên Ngân y nho nhỏ mà dám lên mặt với gã? 

             “Cho dù những gì ngươi nói đều là thật thì đã sao? Ngươi còn dám động đến bổn Quốc cữu chắc?” 

             Ninh Trần cười lạnh một tiếng, ngón cái tay trái khẽ búng, trường đao bật ra khỏi vỏ ba tấc, hắn sải bước tiến thẳng về phía Quốc cữu. 

             “Quốc cữu coi thường luật lệ Đại Huyền, cướp đoạt dân nữ, coi rẻ sinh mạng dân chúng, chà đạp bách tính, tội đáng tru diệt. Đi theo ta về kinh chịu thẩm tra xét xử!” 

             Đám phủ binh trong phủ Quốc cữu lập tức ào ào xông lên bao vây. 

             “Véo” một tiếng! 

             Trường đao rút hẳn khỏi vỏ, ánh lạnh lấp loáng. 

             “Giám Sát Ty làm việc, kẻ vô can cút hết! Kẻ nào dám ngăn cản, đồng tội xử trí, cả nhà tru diệt!” 

             Ninh Trần cầm đao, từng bước ép sát về phía Quốc cữu, khí thế kinh người. 

             Đám phủ binh trong phủ bị khí thế ép đến lùi dần. 

             Nếu là người thường, bọn chúng đã sớm lao lên rồi. 

             Nhưng đối mặt với người của Giám Sát Ty – nơi được ví như điện Diêm La – bọn chúng không khỏi run sợ trong lòng. 

             “Lũ phế vật! Sợ cái gì?” 

             Quốc cữu giận dữ quát, rồi nhìn về phía Phan Ngọc Thành: 

             “Phan Kim y, ngươi dạy dỗ thủ hạ thế này sao?” 

             Phan Ngọc Thành nhíu mày, giọng nghiêm nghị: 

             “Ninh Trần, lùi xuống!” 

             Quốc cữu cho dù có tội, cũng là hoàng thân, phải do Hoàng thượng định đoạt. 

             Huống hồ sau lưng gã còn có Hoàng hậu đương triều. 

             Ngay cả Giám Sát Ty cũng không dám dễ dàng động vào người hoàng thất. 

             Ninh Trần bỗng quay phắt lại nhìn Phan Ngọc Thành, cười lạnh: 

             “Phan Kim y, ta trèo đèo lội suối, vượt sông lớn, suýt mất mạng. Còn ngươi ở đây ăn chơi hưởng lạc, sống sung sướng quá nhỉ?” 

             “Ngươi có ra ngoài xem không? Dân chúng rách rưới không đủ mặc, bụng đói không đủ ăn, đến vỏ cây cũng bị ăn sạch. Còn các ngươi ở đây rượu ngon thịt béo, mỹ nhân vây quanh, trong lòng không có chút bất an, không chút xấu hổ sao?” 

             “Thiên tử phạm pháp còn bị xử như dân thường. Cho dù là Quốc cữu thì đã sao? Các ngươi sợ, còn ta thì không! Hôm nay, hắn nhất định phải theo ta về kinh chịu thẩm.” 

             Sắc mặt Phan Ngọc Thành đen kịt, quát to: 

             “Ninh Trần, ngươi dám kháng lệnh?” 

             Ninh Trần giơ ngang trường đao, từng chữ gằn mạnh: 

             “Hôm nay ta chính là kháng lệnh thì đã sao? Hắn, ta nhất định mang đi. Ở đây có quan viên nào, một kẻ cũng không thoát, tất cả phải theo ta về kinh chịu thẩm tra!” 

             “Người nào dám cản, đừng trách đao ta vô tình, chẳng nể tình đồng liêu!” 

             Quốc cữu bỗng cười lạnh: 

             “Phan Kim y, xem ra uy vọng của ngươi trong mắt thủ hạ còn không bằng ta – một kẻ vô chức vô quyền.” 

             Phan Ngọc Thành mặt không đổi sắc, giận dữ quát: 

             “Ninh Trần, ta ra lệnh ngươi lập tức buông đao xuống!” 

             “Nếu ta không buông thì sao? Phan Kim y ngươi hết lần này đến lần khác che chở lũ súc sinh khoác áo quan này, nhận được bao nhiêu lợi lộc?” 

             Phan Ngọc Thành tức đến run người, quát: 

             “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!” 

             Hai Ngân y bước về phía Ninh Trần. 

             “Ninh Trần, buông đao đi, đừng để bọn ta khó xử.” 

             Ninh Trần lạnh lùng nhìn họ: 

             “Tốt! Các ngươi bao che tội phạm, lại ra tay với đồng liêu của mình. Các ngươi không xứng mặc bộ y phục này!” 

             Trần Xung thở dài: 

             “Ninh Trần, đắc tội rồi!” 

             Dứt lời, hai người cùng lao tới. 

             Trần Xung ra tay nhanh như chớp, chộp thẳng vào vai Ninh Trần. 

             Ninh Trần ngửa người tránh, đồng thời tóm lấy cổ tay Trần Xung chưa kịp rút về, mượn lực bật dậy, cả người lao thẳng vào hắn, vai nện mạnh vào ngực. 

             “Bộp” một tiếng! 

             Trần Xung bị húc lùi liên tiếp. 

             Ninh Trần nhanh như báo, mượn lực bật nhảy, một cú húc gối sắc bén nhắm thẳng ngực Trần Xung. 

             Trần Xung nghiêng người, hai tay tóm lấy chân Ninh Trần, quật mạnh ném hắn văng ra ngoài. 

             Ninh Trần lăn vài vòng, thuận thế bật dậy, nhưng cơ thể đột nhiên khựng cứng. 

             Một lưỡi đao lạnh lẽo đã kề sát cổ hắn. 

             Là Phan Ngọc Thành. 

             Đường đao của Kim y quả thật thâm sâu khó lường. 

             Ninh Trần thậm chí còn chưa thấy hắn ta ra tay, đao đã kề lên cổ rồi. 

             Ninh Trần lạnh lùng nhìn hắn ta: 

             “Phan Kim y quả nhiên thân thủ lợi hại.” 

             Phan Ngọc Thành mặt không chút biểu cảm, nhìn thẳng vào hắn. 

             Trần Xung và gã Ngân y kia tiến lên, giữ chặt Ninh Trần. 

             Bất ngờ, Quốc cữu giật lấy một thanh đao từ tay lính hầu, xông tới bổ thẳng về phía Ninh Trần. 

             “Keng!” 

             Một tiếng vang giòn! 

             Phan Ngọc Thành vung đao chặn lại. 

             Quốc cữu giận dữ: 

             “Phan Kim y! Tên này ở trong phủ ta vung đao, mưu hại hoàng thân, đúng tội đáng chém!” 

             “Hơn nữa hắn còn dám vô lễ với ngươi, chi bằng để ta thay ngươi trừ họa.” 

             Phan Ngọc Thành thản nhiên: 

             “Ninh Trần là người của Giám Sát Ty, lại là Ngân y được Hoàng thượng đích thân chỉ định. Sống chết của hắn, phải do Hoàng thượng quyết định.” 

             Quốc cữu hừ lạnh, từ từ thu đao lại. 

             Gã nhìn Ninh Trần, mặt mũi hung ác: 

             “Thằng nhãi, để ta cho ngươi xem một vở kịch lớn. Để ngươi biết ở Xung Châu này, ai mới là người có tiếng nói cuối cùng!” 

             Phan Ngọc Thành chắp tay: 

             “Quốc cữu, kịch thì miễn đi. Ninh Trần phạm tội khi quân, ta sẽ áp giải hắn về kinh, để Hoàng thượng xử trí.” 

             “Khoan đã, Phan Kim y!” 

             “Vở kịch này mà thiếu thằng nhóc kia thì đâu có thú vị.” 

             “Không mất bao lâu đâu, kịch sắp bắt đầu rồi.” 

             Phan Ngọc Thành nhíu mày, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu. 

             Khoảng một nén nhang sau. 

             Phủ binh trong phủ Quốc cữu áp giải vài người đến. 

             Ninh Trần quay đầu nhìn, ánh mắt co rút mạnh. 

             Là lão đại phu, Tiểu Lục Tử, cùng gia đình người đàn ông hôm trước ói máu. 

             Tất cả đều bị trói chặt. 

             Quốc cữu vẫy tay: 

             “Dẫn bọn chúng lại đây.” 

             Thừa lúc Ninh Trần giao đấu với Trần Xung khi nãy, Quốc cữu đã sai người đi bắt họ. 

             Lão đại phu và mấy người bị lôi đến, đè xuống đất. 

             Ninh Trần bất an, hỏi: 

             “Ngươi định làm gì?” 

             Quốc cữu cười lạnh: 

eyJpdiI6IkRSR0VyZG81OStTV2F3eFM1VUp5SGc9PSIsInZhbHVlIjoiekM4akNKVUkzRGp6cko1YkJCT2lnTFo4VHdxYmU3NjFJV2pjRTFKbDQ5N2srWGgyRjdUSE9zUkhvS3hYY3l1M1h1Y05QZlZ1bDJUM0c0U0lNdlNtNGRlVWFcL1BtdEdYXC9BenJZQWN3QVdtZk0wMGU2YU5jejBabVg5eHF4eVwvNTRkYnJ3V1lMZW1GNlwvT3NzZzdiaU93cEQ0dk9lSEdVeSt6OG8ralE2TmdsVUdCVG1vb21jVmpnSXpQY2pwamdIN085TndWb0xQY3VINU1tNDVBblZsdHNIb2h5cFBIUWYxekZDVXhGR29XK3lBa2Zrb1c0MzBWZjlFMUpOdUEyWkRUdG1JQjJcL25cL0hFNEd1Y09hV0s3MnVQUzBOT1VNbHM4OWJOMTREV0NQUER1VGdPTEwycnkwTTRpclp3RjVVK04iLCJtYWMiOiIyYzk2NTFiMDkzMDdjOTkyZjhiOGZmOWI3YWVlZDdkNDY1NjY3ZWM5NTBmZmFlMGMwYzdmZmNlOTBiMzRhNWI4In0=
eyJpdiI6ImJRNXg0UGkrc3V6NDhlUE5ET281S2c9PSIsInZhbHVlIjoiT2hoc2sxK3N6Vkpkb2JFcnkweENHNjVRUjdcL2hLZFwveUUxbVhrOUVSUFMzN2h4cXU5eDZQSG9Tb3Q0VktLTGhvdEdZNlwvM2NOaG9PaTZyaFhXSTczcW1KbEJoY3JTalhKMHRBY2loXC91N1lhSnBKMlVkQjFsQ2pwN1wvcU9DekE1d0lEckJKN0tsRVVwRnlRRjNWQys4YWMySCtaUkdBczdQckZyK25tTXlGZ2o4ZHBcL3c5MktTQ2tmaVNDRGdEOXlQR2JDZUhKMzhUVm1zeGRUc2pPWjVjZzVwV1RmTE1GRHM3aG1CZEUwV0t2OGVtYUE5Ukxkdk1YYUd1RjdLN0syS1dSWnhCK1dwQnBIak83SDc1b3lFUUFyRXhQNTNxNm1jUHFkeGh0MXBNNVZ6SzJpMmkyYklvYlA5RlU0ZmlDcGxVRHQwU1wvSlBOelNEVXYxUTNmQXVOXC91K3lLcUhZT3FncGVmY01MVUgzSjN1dEZjbGRTN0RONlFHOUVSU0RsOTgiLCJtYWMiOiI1ZWE3ZmZmN2FjMDVhZmY3OTMxZmZiODBhMzcyNzlkYWY1OGIyMjc0ODU2NGIzOTA0MDA0ZmI0MzM0YmEyNmFlIn0=

             Nói xong, gã cầm đao, cười nham hiểm, tiến thẳng về phía lão đại phu và mấy người kia…

Ads
';
Advertisement
x