"Nhạc phụ đại nhân, sao ngài lại đến? Có việc cứ sai người nhắn một tiếng, ta tới phủ của ngài là được."
Ninh Tự Minh cúi rạp người, mặt mày nịnh bợ.
Tả Tướng phất tay: "Thánh Thượng triệu ta vào trong cung bàn vài việc. Ta đã hỏi chuyện của Cam nhi rồi, xuất cung là tới thẳng đây."
Nói rồi, hắn nhìn sang Ninh Cam.
Thấy má Ninh Cam sưng vêu đỏ ửng, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc lạnh.
"Cam nhi, cái mặt con làm sao thế?"
Ninh Cam cúi gằm đầu, không dám hé miệng.
Thường Như Nguyệt bỗng như hóa "nữ hoàng bi kịch", mắt đỏ hoe, nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa thêm mắm dặm muối mà kể một lượt.
Tả Tướng liếc Ninh Tự Minh một cái.
Ninh Tự Minh rùng mình, khom lưng thấp thỏm.
"Ninh Trần đâu?"
Tả Tướng hỏi.
Hắn đến Ninh Phủ không biết bao nhiêu lần, cũng biết có kẻ tên Ninh Trần, chỉ là hạng tôm tép thế này, hắn chưa từng để vào lòng.
Ninh Mậu chỉ Ninh Trần: "Ông ngoại, hắn chính là Ninh Trần."
Ánh mắt Tả Tướng chuyển sang, dừng lại trên người Ninh Trần; lúc này hắn mới phát hiện cả sân đều quỳ, chỉ mỗi tên tạp chủng này vẫn đứng thẳng lưng, không thèm quỳ, bất giác nhíu mày.
"Thấy ta mà dám không quỳ... Người đâu, đánh ba mươi trượng!"
Tả Tướng không phải kẻ hồ đồ. Leo lên đến ngôi tể tướng, hắn đã thành tinh nơi quan trường.
Nhưng để đối phó con sâu cái kiến như Ninh Trần, chẳng cần bài vở đấu trí gì cho mệt.
Hạng người như vậy, đừng nói phạt ba mươi trượng, muốn giết cũng chẳng ai dám truy cứu.
Ba anh em nhà Ninh Cam mặt mày hả hê.
Giờ phút này, đến cha bọn họ cũng chẳng dám vì Ninh Trần mà nói đỡ.
Trận đòn này, Ninh Trần chạy đằng trời.
Hai hộ vệ sau lưng Tả Tướng lập tức bước ra, tiến về phía Ninh Trần.
Bước chân vững chãi, thái dương hơi gồ - nhìn là biết cao thủ.
Ánh mắt Ninh Trần lạnh như băng, nhàn nhạt hỏi: "Dám hỏi Tả Tướng, ta phạm tội gì?"
Ninh Mậu nhếch mép: "Đồ đần, ngươi không biết Luật pháp Đại Huyền có điều thấy tướng không bái thì phạt trượng à?"
Ninh Trần mỉm cười: "Có thể chờ một lát không? Ta có một thứ rất quan trọng muốn dâng Tả Tướng đại nhân."
Mắt Tả Tướng khẽ nheo: "Thứ gì?"
"Tả Tướng chờ giây lát, ta đi lấy ngay!"
Nói dứt, hắn quay người vào phòng mình, đóng cửa lại.
Chốc lát sau, cửa mở, Ninh Trần bước ra.
Mọi người đồng loạt biến sắc, khiếp hãi không nói nên lời.
Ngay cả Tả Tướng cũng thoáng co đồng tử.
Chỉ thấy Ninh Trần khoác áo vảy cá màu bạc, ngang hông đeo trường đao quan dụng.
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên - Ninh Trần trong áo vảy cá màu bạc, thân hình vốn gầy guộc bỗng toát ra vẻ oai hùng khác thường.
Hắn đặt tay trái lên chuôi đao, ngẩng cao đầu nhìn Tả Tướng, hỏi: "Tả Tướng đại nhân, hay để ta quỳ lạy ông một lạy?"
Theo Luật pháp Đại Huyền, Giám Sát Ty chỉ do Hoàng Đế trực tiếp chỉ huy; trừ khi đứng trước Hoàng Thất, họ gặp các quan khác đều không phải quỳ.
Mặt Tả Tướng xanh mét. Hắn dù cao quý là Tả Tướng, cũng chẳng dám bắt người của Giám Sát Ty quỳ.
Nếu để Ninh Trần quỳ, chẳng phải tự đặt mình ngang hàng với người Hoàng Thất?
Đấy đã không phải là vượt lễ nữa, mà là mưu nghịch.
Tả Tướng hiểu rất rõ giới hạn và điều tối kỵ của Huyền Đế, có những chuyện vạn lần không được chạm vào.
Công phu dưỡng khí của hắn vốn hơn người, thường hỉ nộ bất hiện sắc... nhưng lúc này sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật khó mà giấu nổi.
Tưởng muốn giết quách con sâu như Ninh Trần còn dễ hơn bóp chết con kiến... ai ngờ cái tát trời giáng lại tới bất ngờ như vậy.
Cái bạt tai vô hình này của Ninh Trần làm mặt hắn rát bỏng.
Ánh mắt sắc như dao của Tả Tướng lia sang Ninh Tự Minh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất