Khuôn mặt già nua của Ninh Tự Minh tái mét: đạo thơ của người ta dâng lên lừa Bệ Hạ là tội khi quân... Bệ Hạ không hạ chỉ chém đầu Ninh Cam tại chỗ đã là khoan dung lắm rồi. 

 

 

"Đồ hỗn láo, đại nghịch bất đạo! Ngươi dám lừa Bệ Hạ... Ta đã nói hai câu sau của bài thơ bằng trắc sai loạn, lủng củng vô nghĩa!" 

 

Ninh Tự Minh tức điên, vung tay tát Ninh Cam như mưa, như thể tát không tốn tiền. 

 

Ninh Cam bị tát ngã sõng soài, men rượu cũng bay quá nửa. 

 

Tay Ninh Tự Minh đánh đến rát, mặt Ninh Cam thì sưng vù. 

 

Ninh Cam hoảng hốt, lúc này mới nhận ra vừa lỡ miệng. 

 

Ninh Hưng và Ninh Mậu đứng bên cạnh run lẩy bẩy. 

 

"Đồ khốn kiếp! Ta đích thân dạy ngươi đọc sách học chữ, nghiền ngẫm văn chương, vốn mong ngươi làm rạng rỡ cho nhà họ Ninh... còn ngươi đã làm cái gì?" 

 

"Đồ đại nghịch bất đạo, lại dám lừa gạt Thánh Thượng... ngươi muốn kéo cả nhà họ Ninh chôn cùng ngươi à?" 

 

"Ta, Ninh Tự Minh, anh minh một đời, sao lại sinh ra đồ ngu như ngươi." 

 

Ninh Tự Minh giận đến phát điên: Bệ Hạ đã nổi giận, Ninh Cam làm quan coi như tiêu rồi. 

 

Bao năm dốc lòng dạy dỗ, coi như đổ sông đổ biển. 

 

Ai sẽ thay nhà họ Ninh quang tông diệu tổ đây? 

 

Ninh Hưng? 

 

Ninh Mậu? 

 

Hiểu con không ai bằng cha: hai phế vật ấy vốn không phải cái giống học hành. 

 

Ông chợt nghĩ tới Ninh Trần. 

 

Bệ Hạ đặc ân riêng với Ninh Trần, vì hắn mà không ngại cảnh cáo thẳng mặt cả một vị nhị phẩm như ông. 

 

Giờ chỉ có Ninh Trần mới có thể làm rạng danh nhà họ Ninh. 

 

Ông quay đầu nhìn Ninh Trần, gượng gạo nặn ra mấy phần tươi cười, hỏi: "Trần nhi, hai câu đầu bài thơ ấy, thật là do con làm ư?" 

 

Trong lòng Ninh Tự Minh đầy nghi hoặc: Ninh Trần từ nhỏ phiêu bạt, tới nhà họ Ninh mới bắt đầu học chữ, sao có thể viết ra câu thơ hay đến thế? 

 

Ninh Trần lạnh nhạt nói: "Chẳng phải ông đã nghe thấy hết rồi sao?" 

 

Mắt Ninh Tự Minh sáng lên: nếu hai câu ấy không phải Ninh Trần chép của ai... thì đứa con này đúng là thiên tài. 

 

Đã viết được câu thơ tuyệt diệu như vậy, nếu bồi dưỡng thêm, tiền đồ đáng trông đợi, biết đâu còn đỗ Trạng Nguyên... đem vinh quang về cho nhà họ Ninh. 

 

Dù sao Ninh Trần mới mười lăm, mọi thứ vẫn còn kịp. 

 

"Trần nhi, nửa tháng qua con đi đâu? Phụ thân lo đến mất ăn mất ngủ... thấy con bình an trở về, phụ thân mới yên tâm." 

 

Ninh Trần nhìn cái bộ mặt giả dối ấy, chỉ thấy buồn nôn. 

 

"Ta mất tích nửa tháng, Ninh Thượng Thư đêm đêm mất ngủ... e là mừng quá ngủ không nổi thì có? Hay là..." 

 

Ninh Trần vốn định mỉa mai ông ta mấy câu, song lời còn chưa dứt thì một tràng bước chân hỗn loạn từ xa dồn lại. 

 

Hẳn đã có người báo cho Thường Như Nguyệt chuyện xảy ra ở đây. 

 

Thường Như Nguyệt dắt theo mấy nha hoàn, tỳ nữ, vội vã chạy đến. 

 

Vừa thấy Ninh Cam ngã lăn dưới đất, má sưng đỏ, bà ta bùng nổ ngay tại chỗ, chẳng buồn giữ bộ dạng hiền lương thục đức nữa, chỉ vào Ninh Tự Minh quát ầm lên: 

 

"Lão gia! Bấy lâu nay, Cam nhi kính trọng yêu mến ông, chưa từng trái ý ông... nó là con ruột của ông đấy, sao ông nỡ ra tay? Ông định đánh chết nó à?" 

 

"Đứa con hoang kia là con ông, chẳng lẽ Cam nhi thì không? Vì hắn mà ông nỡ đánh Cam nhi ra nông nỗi này." 

 

Ninh Tự Minh lại bốc hỏa: "Mẹ hiền con hư, đồ phụ nhân ngu dốt... ngươi có biết đứa con cưng của ngươi vừa làm chuyện ngu ngốc gì không?" 

 

Thường Như Nguyệt không chịu kém: "Con ta là Cam nhi có sai thì làm sao? Ông ngoại nó là Tả Tướng đương triều, ai dám làm gì?" 

 

"Ninh Tự Minh, ta đã sớm thấy ông có vấn đề: bao dung cho đứa con hoang kia đủ điều, còn với mẹ con ta thì ngày càng hà khắc... có phải ông muốn đuổi mẹ con ta khỏi nhà họ Ninh, để lại hết gia sản cho cái đồ con hoang đó không?" 

 

Ninh Tự Minh tức đến toàn thân run rẩy, chỉ thẳng vào Thường Như Nguyệt, gầm lên: "Ngươi... ngươi... đồ phụ nhân ngu dốt, câm miệng cho ta!" 

 

Ninh Trần đứng một bên, cười mỉa đứng xem chó cắn nhau. 

 

Đúng lúc ấy, một gia đinh hớt hải chạy vào. 

 

"Lão gia, phu nhân...  Tả Tướng đại nhân đến rồi." 

 

Khí thế của Ninh Tự Minh tắt phụt, trên mặt lướt qua một vẻ sợ sệt. 

 

Ninh Trần thấy hết, trong lòng chỉ có khinh bỉ... cặn bã, bạc tình vô nghĩa, nhát như chuột, giả dối giả nhân giả nghĩa - gom hết những lời ấy lại còn chưa đủ tả nổi hắn. 

 

Còn khí thế của Thường Như Nguyệt thì càng bốc: "Cha ta đến rồi, mau mời!" 

 

Lúc này, một lão già thân hình béo mập, khoác cẩm y rộng rãi rực rỡ, râu tóc hoa râm, được một đám thị vệ vây quanh, từ xa đi tới. 

 

Chính là Tả Tướng, kẻ quyền thế ngút trời, địa vị chỉ dưới một người mà trên vạn người. 

 

Khuôn mặt to bè như cái bánh, ngũ quan bình phàm, nhưng đôi mắt sắc như dao; ở ngôi cao đã lâu, chưa cần giận đã toát ra uy. 

 

Ninh Tự Minh cùng mọi người vội vàng ra đón. 

 

"Tham kiến nhạc phụ đại nhân!" 

 

"Con gái thỉnh an phụ thân!" 

 

"Ông ngoại..." 

 

Người nhà họ Ninh đồng loạt cung kính hành lễ. 

 

Gia đinh, nha hoàn trong phủ thì quỳ rạp một lượt. 

eyJpdiI6ImlGMnptZ2dxZWVnMUpyNk5xQ1BqTVE9PSIsInZhbHVlIjoiNHNJK0dWU1dFWW9EVEkxSms1dDY2NFF4aHVQalhZYXBjMWdzK1NFR1pxM25NekkwNnZkRHJnSmxzTlNFUE4yUiIsIm1hYyI6ImM3NGU3MmIxOWQ3MjljNTM1NDk2YTUwN2Y3ZjU0ODk5OGUzMTIyY2VjNzEwN2M3MjdkZDRhZDEyYjAxYTM0ZDQifQ==
eyJpdiI6InNDTWo0bTc3bnhTNFYwa2J2R1RnOEE9PSIsInZhbHVlIjoidFRQMWg2KzE1MUFDUHZGdkdHRlwvbmVBdWN0RlhkamlGU1J5Y0hidVQ2OGRNdHlMMnB1a1VtcktLZkxlM2dZVFFObCtEeWFpYWhpUHlHbVFwT3FBc0Q3VFBSOVJ5MDBYUEN4cWZ3NEgxajZvZ1h5d1hBNDc5REFrSTBhVXU3aXlwUVBDaklJVzRGcTB2Q1lsWlZ2M3FpWEhYUWY4YSs1UStUWGNLUVdidnFFOWZHaGJ4cCswSHJ1UnhrdjNIOUZhZiIsIm1hYyI6IjQzZjUwMzUyOTAwOTk1NzNkZDE4MTMwZWJjN2E3NTkyNDg2OTBhMDE3MjNmZjY3ZmMzNGMyNjhmMWJkZTg5ODMifQ==

Ads
';
Advertisement
x