Lính canh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn hắn. 

 

Ninh Trần ngạc nhiên hỏi: "Ta là tội nhân tử hình, mỗi ngày các người cho ăn ngon uống tốt... rốt cuộc muốn làm gì vậy?" 

 

"Có ăn thì ăn đi, hỏi nhiều làm gì." 

 

Nói xong hắn ta bỏ đi. 

 

"Này? Này này? Rốt cuộc các người có ý gì? Muốn giết thì giết cho nhanh... làm thế này dọa người ta chết khiếp." 

 

Ninh Trần kêu to. 

 

Nhưng lính canh đã đi xa. 

 

Trong đầu hắn toàn là dấu hỏi. 

 

Cứ mỗi bữa ngon, hắn lại tưởng là bữa cơm cuối cùng. 

 

Mấy ngày liền sống trong nơm nớp lo sợ. 

 

Cảm giác chẳng khác gì có lưỡi dao kề cổ: đao bổ xuống, lại khựng; rồi bổ xuống nữa, lại khựng; đao phủ hỏi: "Đoán xem nhát tới ta có chém chết ngươi không?" 

 

Chẳng lẽ chúng định vỗ béo ta rồi mới giết? 

 

Mẹ kiếp... thế khác nào biến ta thành con heo? 

 

"Ngươi không chết đâu." 

 

Bỗng một giọng trầm thấp từ phòng giam kế bên vọng sang. 

 

Ninh Trần sững lại. Giữa hai buồng là bức tường, bên kia xưa giờ im re, hắn còn tưởng buồng trống cơ đấy. 

 

Hắn liền tò mò hỏi: "Dựa vào đâu mà nói vậy?" 

 

"Ai vào Giám Sát Ty rồi, không ai sống mà bước ra, cũng chẳng ai không phải nếm cực hình... Ngươi là người đầu tiên ta thấy, vào Giám Sát Ty mà không bị thẩm vấn, lại còn được cung phụng ăn ngon uống tốt." 

 

Ninh Trần hỏi vội: "Huynh biết vì sao không?" 

 

"Không biết!" 

 

Ninh Trần bĩu môi: không biết thì nói chắc như đinh đóng cột làm gì? 

 

"Có lẽ tội của ta rõ mười mươi, khỏi cần thẩm... hơn nữa ta nhận tội rất nhanh, nên họ mới không làm khó ta chăng?" 

 

"Ngươi phạm tội gì?" 

 

Ninh Trần cười khổ: "Tội chết. Ta đánh Ngũ Hoàng Tử một trận nhừ tử." 

 

Bên kia im bặt, chắc là sững sờ! 

 

Dẫu sao trong thiên hạ coi hoàng quyền là trên hết, đánh Ngũ Hoàng Tử là chuyện đến nghĩ cũng không dám. 

 

Ninh Trần tò mò hỏi: "Còn huynh phạm tội gì?" 

 

"Giết người... Ta giết cả nhà bảy mạng của Tri Huyện Trấn Nguyên." 

 

"Khiếp thật... huynh đúng là tay độc, tội này là chu di tam tộc đấy." 

 

Bên kia bật cười lạnh, đầy khinh bỉ. 

 

Ninh Trần hỏi: "Vì sao huynh giết Tri Huyện Trấn Nguyên?" 

 

"Vì bọn chúng đáng chết." 

 

Ninh Trần nổi hứng, tựa lưng vào tường ngồi xuống: "Kể ta nghe đi, rảnh thì nói cho đỡ chán." 

 

Bên kia không đáp. 

 

Ninh Trần nói: "Huynh yên tâm, miệng ta kín lắm... tuyệt đối không hé lộ cho người của Giám Sát Ty." 

 

Một tiếng cười nhạt vọng sang: "Tội ta đã định, vài ngày nữa sẽ bị xử trảm." 

 

Ninh Trần thở dài: "Người ta bảo: 'Ba năm làm tri phủ thanh liêm, cũng vét được mười vạn bạc như tuyết.' Ta đoán tên tri huyện kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Nếu không bị dồn đến đường cùng, chẳng ai dám liều tội chu di tam tộc để giết quan triều đình." 

 

Bên kia lại im lặng. 

 

Đến khi Ninh Trần tưởng đối phương sẽ không nói nữa, hắn cất lời: "Quan thương cấu kết, bày ra đủ thứ khoản vô lý, lũng đoạn chợ búa, hiếp đáp dân lành... Nếu ta không giết hắn, dân huyện Trấn Nguyên hết đường sống." 

 

Ninh Trần nghiêm mặt, tỏ vẻ kính phục: 

 

"Tiên sinh đại nghĩa!" 

 

Bên kia chỉ lạnh lùng cười: "Tưởng rằng lấy cái chết của ta có thể đổi cho dân huyện Trấn Nguyên một con đường sống... nào ngờ đời đen tối quá." 

 

Ninh Trần hơi nhíu mày: "Sao, chuyện vẫn không giải quyết ư?" 

eyJpdiI6ImRVMlhSWEd3RTI1STZ1NnQwb01JaEE9PSIsInZhbHVlIjoiVFBmMWpPdzNETXhrUzd4SzdWcHNVYW1hbkRWRjh1XC9GQW5SZEx2XC91cFNSaFpUb3FxWnpUN3BGdmh2T2Rvc01xIiwibWFjIjoiYWFjZmI5MWI1OTNkMGRlY2I1ZTU0MWFjNTkzN2ZhZmM2MDhjNjBmYmE4NjM4YTZiMGMwN2RlODNkN2VmZGM4ZiJ9
eyJpdiI6Ikd6akRucVY1OHpmakl0bG5jWXY0WEE9PSIsInZhbHVlIjoiSit0NHFIQlV4UlBmSlJVZkZsSjFXU1IyeHlRem13NXM1M2hRMjgwcjdcL0V1V0Z5WjArXC82RzFjekNNUU9ldCtQYUhBMUtNZ0ZKeEJlOG1FaFg1aFNuNW1EMXBYMU91MHg4ZmJ3OTlSbm0wWUlKUVQxUHoyMUZoQ1FJRFBicmFURGJSQlwvbkVFUGZ6QWtQSzNESHVLNlFVYWhhT3g1SlZYbWdxZXZYekN2RTNLYTVYRzc1RlJmQlBqZU9KNSt2bVMyaVN2UFphc1BqRmJLTDF5a044a2o4N1FwS0tiV3lOdUVPakRkUE1LSmtabz0iLCJtYWMiOiJkZGViMjhmNWMwNmE1Y2U1OWZiMmQ2MTdhYjQxYTA2MmY0YTg4NDdkMzkyYmFhOTg0OGIzMmY3NDc0MTkyZDM5In0=

"Huynh tên gì? Là người huyện Trấn Nguyên à?"

Ads
';
Advertisement
x