Hoàng Cung, Ngự Thư Phòng.
Canh Kinh đứng dưới Long Án, thuật lại từng lời mình đã trao đổi với Ninh Trần cho Huyền Đế nghe.
Nghe xong, Huyền Đế thuận tay cầm bút son bên cạnh, múa bút như bay trên tờ giấy Tuyên. Viết xong, Người nhấc lên ngắm nghía một lượt.
"Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu danh. Xong việc phủi áo đi, thân danh đều ẩn giấu."
"Người xưa nay ai chẳng chết, để tấm lòng son chiếu sử xanh."
"Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền..."
Huyền Đế đọc một lượt, vốn ưa thơ phú, càng đọc càng thấy hợp ý.
"Tiểu tử này, đúng là tài hoa ngút trời... chỉ có điều tính khí quá ngông, chẳng kiêng nể ai, chẳng chút kính sợ Hoàng Thất."
Huyền Đế liếc Canh Kinh: "Ngươi đã nói chuyện với hắn, thấy người này thế nào?"
Canh Kinh nghĩ ngợi rồi đáp: "Tài hoa kinh người, không sợ cường quyền."
Huyền Đế hơi cau mày: "Ý ngươi là, trẫm là cường quyền ư?"
Canh Kinh sợ đến mức "phịch" một tiếng quỳ rạp, mồ hôi vã trán, run giọng: "Bệ Hạ thứ tội, thần không dám có ý ấy."
Một lúc lâu sau, Huyền Đế mới chậm rãi mở miệng: "Được rồi, đứng lên!"
"Canh Kinh, việc trẫm bảo ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Canh Kinh vừa đứng dậy đã lại quỳ sụp, nơm nớp lo sợ thưa: "Thần bất tài... Trong Kinh có không ít công tử quyền quý từng lén nuôi Hắc Diêm Vương, thần đã phái người điều tra ráo riết rồi ạ."
Huyền Đế hừ lạnh.
"Trẫm đã ban lệnh nghiêm cấm nuôi Hắc Diêm Vương, bọn chúng coi lời trẫm như gió thoảng bên tai à?"
"Tra cho trẫm tới cùng."
Tim Canh Kinh giật thót: phen này lại không biết bao nhiêu cái đầu rơi?
"Thần lĩnh chỉ!"
Huyền Đế ừm một tiếng: "Ngươi lui xuống trước đi! Nhớ kỹ, chớ được làm khó Ninh Trần. Đứa nhỏ ấy thân thể quá yếu, bữa nào cũng phải có thịt, hiểu chứ?"
"Thần tuân chỉ!"
Thấy Huyền Đế không còn dặn gì khác, Canh Kinh hành lễ rồi lui ra.
Huyền Đế liếc Toàn Công Công đang cúi đầu cung kính bên cạnh, hỏi: "Toàn Thịnh, ngươi thấy Ninh Trần thế nào?"
Toàn Thịnh nghĩ ngợi rồi đáp: "Nô tài thấy, bề ngoài thì lễ độ, nhưng trong thâm tâm vẫn rất kiêu ngạo."
Huyền Đế gật đầu: "Đúng vậy! Hắn lễ độ với người, há chẳng phải cũng là một cách để giữ kẽ sao?"
"Toàn Thịnh, theo ngươi Ninh Trần có đáng để trọng dụng không?"
Toàn Thịnh vội nói: "Chuyện này nô tài không dám lạm bàn ạ."
Huyền Đế thở dài thật sâu: "Thái tử do dự, thiếu quyết đoán, một mai trẫm băng hà, e đám lão thần trong triều, thái tử khó mà trấn áp nổi... Cho nên, trẫm phải chọn cho thái tử một hiền thần có thể phụ tá y."
Toàn Công Công vội thưa: "Bệ Hạ vạn tuế, nay đang độ tráng niên, nô tài thấy..."
"Bớt nịnh nọt đi. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường; dẫu trẫm tôn quý là Thiên tử cũng không tránh được... Những đan dược ấy, cùng lắm chỉ giúp trẫm kéo dài tuổi thọ mà thôi."
Miệng thì nói thế, nhưng lòng vẫn chùng xuống: đời vua nào chẳng mơ trường sinh bất lão?
Kỳ thực, Huyền Đế cũng lén dùng đan dược, mong cầu sống lâu. Nhưng Người vẫn còn lý trí: đan dược nhiều lắm chỉ khiến tinh lực dồi dào, kéo dài tuổi thọ... chứ không thể trường sinh.
...
Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.
Ninh Trần vẫn bị giam trong đại lao.
Mỗi ngày ăn uống đều tốt, mà như thể bị người ta quên bẵng, chẳng ai đoái hoài.
Hôm ấy, lính canh lại đem cơm đến.
Đồ ăn rất thịnh soạn: một con gà quay, mấy món nhỏ.
Lính canh đặt khay rồi quay đi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất