"Ngươi là cái thá gì? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ngươi biết ta là ai không?"
Một gia đinh vênh váo đỡ lời: "Tiểu tử, công tử nhà ta thân phận tôn quý, không phải hạng như ngươi dám đắc tội... khuyên ngươi, không muốn chết thì cút ngay."
Mặt Ninh Trần sầm lại. Đúng lúc đó, Huyền Hoành bước đến, ghé tai Ninh Trần nói nhỏ: "Lam Tinh, chuyện này đừng xen vào, người này chúng ta động vào không nổi."
Lòng Ninh Trần khựng lại: Huyền Hoành là tiểu vương gia, vậy mà ngay cả hắn cũng không dây nổi?
"Hắn là ai?"
Huyền Hoành hạ giọng: "Hắn là Ngũ Hoàng Tử."
Ninh Trần biến sắc, thân phận này đúng là khiến người ta khiếp.
"Hắn như vậy, lẽ nào bệ hạ không quản?"
Huyền Hoành nói khẽ: "Ai dám? Dù có cáo tới bệ hạ thì cùng lắm cũng bị quở trách... nhưng sau đó bị Ngũ Hoàng Tử trả thù thì chẳng ai gánh nổi."
"Lam Tinh, nghe ta... chuyện này bỏ đi, chúng ta đều không chọc nổi hắn."
"Vì một cô nương chẳng quen chẳng biết mà đắc tội với Ngũ Hoàng Tử, không đáng!"
Ninh Trần mặt mũi u ám, không nói.
Ngũ Hoàng Tử quả thật không thể dây vào.
"Huyền công tử, ta biết thân phận công tử cũng rất tôn quý... có thể giúp cô nương này không?"
Huyền Hoành lắc đầu: "Xin lỗi! Ta với Ngũ Hoàng Tử chỉ gặp vài lần, còn chưa tính là quen... ta giúp không nổi cô nương này."
Mặt Ninh Trần trầm xuống, trong bụng thầm nhủ: không phải giúp không nổi, chỉ là không muốn đắc tội với Ngũ Hoàng Tử.
"Người đâu, lôi ả đi cho ta!"
Ngũ Hoàng Tử cười nham nhở, ra lệnh.
Hai thuộc hạ của hắn xông lên, ghì chặt tay cô gái, lôi xềnh xệch ra cửa.
Thân gái yếu ớt sao địch nổi hai gã lực lưỡng? Cô bị lôi xềnh xệch về phía cửa.
"Công tử cứu ta, xin công tử giúp ta, van người đó..."
Cô ngước nhìn Ninh Trần, tha thiết cầu xin.
Huyền Hoành lại nói: "Lam Tinh, đừng nóng, chuyện này chúng ta không can thiệp nổi... Ngũ Hoàng Tử muốn giết chúng ta, dễ như trở bàn tay!"
Cuối cùng cô gái vẫn bị lôi ra ngoài.
Huyền Hoành nói: "Lam Tinh, ăn tiếp đi... coi như chưa có gì xảy ra."
"Cô ta không thân không thích với chúng ta, không cần vì thế mà tự chuốc họa."
Mặt Ninh Trần xám xịt, lặng thinh.
Trong đầu hắn vẫn hiện lên ánh mắt tuyệt vọng của cô gái lúc bị kéo đi.
Đột nhiên, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, như đã hạ quyết tâm.
"Huyền công tử, công tử cứ thong thả, ta no rồi, cáo từ!"
Nói xong, Ninh Trần sải bước ra cửa.
Xuống lầu, hắn tiện tay giật cái giẻ lau trên vai một tiểu nhị, rồi nhanh như chớp bịt kín mặt.
"Oẹ..."
Cái giẻ thối, mẹ nó, Ninh Trần suýt nôn.
Nhưng giờ chẳng bận tâm được nữa, hắn lao thẳng ra cửa.
Trước cửa Thiên Phúc Lâu đậu một chiếc xe ngựa hoa lệ.
Hai thuộc hạ của Ngũ Hoàng Tử đang cưỡng ép lôi cô gái về phía xe.
"Này, đợi đã!"
Ngũ Hoàng Tử theo phản xạ quay phắt lại.
Ninh Trần phóng như bay, tăng tốc điên cuồng, rồi tung một cú chỏ thốc thẳng vào ngực Ngũ Hoàng Tử.
Một chiêu đỉnh tâm chỏ của Bát Cực Quyền.
Ầm!!!
Giữa tiếng va chạm trầm đục, Ngũ Hoàng Tử bị hất văng ngược, va thẳng vào bánh xe ngựa, rồi bật trở lại, ngã sấp xuống đất đau điếng.
Khách qua đường hoảng vía, kêu thất thanh!
Chưa đợi hai thuộc hạ của Ngũ Hoàng Tử kịp phản ứng, Ninh Trần đã tay trái túm tóc, giật ngửa đầu hắn ra sau, đầu gối tì chặt lưng hắn, con dao găm trong tay kề sát cổ.
Con dao găm này do Huyền Hoành tặng, không ngờ hôm nay mới có đất dụng võ.
"Dừng tay..."
"To gan! Ngươi biết hắn là ai không?"
Hai thuộc hạ lúc này mới hoàn hồn, hét lấy oai, chứ trong bụng vẫn run.
Ninh Trần nhếch mép: "Đừng nhúc nhích! Bằng không, chỉ cần ta khẽ giật một cái là cái mạng nhỏ của hắn bay ngay... thân phận có tôn quý đến đâu thì cũng chỉ có một mạng."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất