Ninh Trần trợn trắng mắt: "Đại ca, năm trăm lượng nhiều lắm sao? Người nhà ta chết sạch cả rồi, giờ chỉ còn mỗi mình ta... Ta còn phải mua một căn nhà chứ? Nhà trong kinh đắt lắm, năm trăm lượng cùng lắm chỉ mua được nhà ở ngoại thành thôi. Với lại sau này ta phải cưới thê tử sinh con chứ? Ta chẳng phải chuẩn bị sính lễ từ trước à? Như ta thế này, không có tiền thì nhà nào chịu gả con gái cho? Cái gì cũng cần tiền, năm trăm lượng ấy chẳng thấm vào đâu."
Khóe môi thái tử giật giật.
Người nhà chết sạch ư? Có vẻ Ninh Trần sống ở nhà họ Ninh chẳng ra gì, bằng không đã không nói những lời ấy.
Thái tử cười: "Với tài mạo của ngươi, chỉ cần đứng ra nhận mình chính là Lam Tinh... không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các tranh nhau gả cho ngươi."
"Ngàn vạn lần đừng... Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo; cây cao đón gió ắt bị bão vùi... Ta chỉ muốn kiếm tiền, không muốn nổi danh."
Tổ cha nó, nếu tên cẩu tạp chủng Ninh Tự Minh biết một bài thơ của ta bán được khối tiền, hẳn sẽ vắt kiệt ta, quyết không để ta rời Ninh Phủ. Dù có nổi danh thì cũng phải đợi dọn ra ngoài đã.
Bỗng Ninh Trần nhìn chằm chằm cây quạt xếp trong tay thái tử rồi phì cười.
Thái tử không hiểu: "Ngươi cười gì?"
"Ta cười các công tử con nhà danh giá thú vị thật, trời rét thế này còn cầm quạt... Làm bộ phong nhã cũng phải xem mùa chứ?"
Thái tử sững ra, cúi nhìn cây quạt trong tay, rồi lắc đầu cười khẽ. "Ngươi nói cũng có lý. Vậy thì cây quạt này... ta tặng ngươi!"
"Hả?"
Ninh Trần đón lấy cây quạt đối phương ném sang, hơi ngơ người. Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn, vừa nhét quạt vào ngực áo vừa nói: "Sao dám nhận cơ chứ?"
Ngọc bội treo trên quạt ấm và trong, nhìn là biết ngọc tốt, giá trị không nhỏ, chắc chắn bán được khối tiền.
Hắn cảm ơn rối rít nhưng lén liếc đi chỗ khác... Có lẽ vừa rồi hoa mắt, hắn thấy trên trán Huyền Hoành hiện mấy chữ... Đứa con ngốc nhà địa chủ.
Thoáng chốc đã tới Thiên Phúc Lâu. Hắn tưởng sẽ ăn ở đại sảnh, không ngờ Huyền Hoành đã đặt sẵn một phòng riêng.
Hai người vào phòng, ngồi xuống, chờ dọn món. Chẳng mấy chốc, tiểu nhị lũ lượt bưng vào, bày đầy sơn hào hải vị trên bàn. Trong đó có cả món vịt quay mà Ninh Trần thèm bấy lâu.
Ninh Trần nuốt nước bọt, nhìn Huyền Hoành: "Huyền công tử, chúng ta ăn được chưa?" Cả sáng hắn huấn luyện, đói đến bụng dán lưng rồi.
Thái tử cười: "Hôm nay chỉ có hai ta, khỏi câu nệ, mời!"
"Vậy ta không khách sáo nữa!"
Hắn đưa tay xé một chiếc đùi vịt, bắt đầu ăn ngấu nghiến. "Giá mà có thêm bánh mỏng, cuộn với nước sốt, dưa chuột cắt sợi, hành lá thái chỉ... thì chuẩn bài."
Thái tử cười: "Không ngờ ngươi cũng rành ăn uống?"
"Không không... chỉ là tham ăn thôi."
Lời hắn vừa dứt, rầm một tiếng, cửa bị đẩy bung, một Thiếu nữ trẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, y phục xộc xệch, mặt đầm đìa nước mắt lao vào. Vì chỗ ngồi của Ninh Trần gần cửa, cô gái vừa khóc vừa cầu cứu hắn: "Công tử cứu ta, cứu với..."
Ninh Trần còn chưa kịp mở miệng thì từ ngoài cửa đã có ba người bước vào.
Đi đầu là một gã công tử bột áo gấm hoa lệ, mặt đỏ gay vì rượu, cả người nồng nặc mùi men, chân đi loạng choạng.
Theo sau là hai gã đàn ông ăn mặc gọn gàng kiểu gia đinh.
"Xem cô chạy đi đâu? Cô nương, theo ta về... bổn công tử cho cô ăn sung mặc sướng."
Gã công tử bột cười dâm tà, lảo đảo tiến về phía Ninh Trần.
"Công tử cứu ta, xin giúp ta, cầu xin công tử!"
Cô gái run lẩy bẩy, nước mắt như mưa, coi Ninh Trần như chiếc phao cứu mạng cuối cùng.
Ninh Trần liếc sang, Huyền Hoành khẽ nhíu mày, sắc mặt khó chịu.
"Cô nương, mau qua đây, theo bổn công tử về... hầu hạ cho ta thoải mái, ắt không thiếu phần của cô."
Hơi rượu phả ra nồng nặc, mặt mũi đầy vẻ dâm ô.
Cô gái khẩn khoản: "Công tử, xin tha cho ta, ta đã có hôn ước... xin người rủ lòng thương."
"Có hôn ước thì sao? Hủy là xong... nữ nhân mà bổn công tử để mắt tới, ai dám khước từ?"
"Ngoan ngoãn theo bổn công tử về... bằng không, chỉ một lời của ta là ngày mai phụ mẫu, huynh đệ nhà cô đều vào đại lao."
Vừa nói, gã đã vươn tay chộp lấy cô, định lôi đi.
Ninh Trần đứng bật dậy, chắn giữa hai người.
Gã công tử bột nheo mắt, trừng Ninh Trần: "Từ đâu chui ra thằng ranh con, dám cản đường bổn công tử, muốn chết hả?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất