Lục Khởi xoa khuôn mặt cười nhiều quá phát đau: “Không có gì, chúng tôi chỉ đang cười vì chưa thấy người nào ngu ngốc như cô. Bé cưng nói phối như vậy đẹp là cô mặc ngay, cô không có não à?” 

“Cô ta có não thì chúng ta đã không thấy bộ đồ cô ta mặc bây giờ.” Lương Triết dịu dàng nói, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng. “Các người, các người... Người Cổ Tử Yên run rẩy kịch liệt. 

Tay Phó Kình Hiên đặt trên vai cô ta dần siết chặt hơn: “Được rồi Tử Yên, đừng gây chuyện nữa.” 

“Kình Hiên... Họ đã nói em như vậy rồi, anh không giúp em còn nói em gây chuyện?” Cố Tử Yên mở to mắt, phẫn hận nhìn anh. 

Cố Việt Bân cũng rất không hài lòng về anh. 

Phó Kình Hiên mím môi, đang định nói gì đó. 

Bạch Dương búng tay, đột nhiên nói: “Cô Cố, đúng là khi ở cửa hàng lễ phục tôi đã nói như vậy, những bộ lệ phục đó phối với áo gile lông thú và túi xách da cá sấu rất đẹp, nhưng tôi không khuyên cô mặc chúng, tôi và cô là kẻ thù, sao có thể đưa ra lời đề nghị cho cô chứ. Nhưng tôi không ngờ cô chẳng những nghe lén chúng tôi nói chuyện mà còn mặc theo, hơn nữa còn là mặc đến dự bữa tiệc này” 

“Cô đừng nói linh tinh, khi ấy cô với Trần Thi Hàm nói rất lớn, rõ ràng là để cho tôi nghe thấy. Nghe trộm cái gì chứ, rõ ràng các cô đang gài bẫy để tôi nhảy vào. Cố Tử Yên tức 

giận hét lên. 

Trình Minh Viễn trợn mắt: “Có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì cô còn nói cái gì. Không có não, ngu ngốc, người khác nói sao làm vậy, kết quả cuối cùng vẫn là cô chịu thiệt.” 

“Anh..” 

“Đủ rồi!” Bà Lương cau mày, mất kiên nhẫn ngắt lời Cố Tử Yên: “Đây là địa bàn của tôi, muốn gây chuyện thì về nhà họ Cố của cô. Được rồi, mời cô Cố và ông Cổ ra ngoài đi, bữa tiệc của tôi không hoan nghênh họ.” 

“Vâng” Mấy nhân viên phục vụ không biết đến từ lúc nào, họ gật đầu rồi làm động tác mời với Cố Việt Bân và Cố Tử Yên. 

Tuy Cố Việt Bân rất phẫn nộ nhưng đã mất sạch mặt mũi, ông ta cũng không muốn ở đây thêm nữa đành cố nặn ra một nụ cười: “Vậy tôi không làm phiền bà Lương nữa, tôi 

xin phép đi trước. Tử Yên, đi!” 

“Ba!” Cố Tử Yên vẫn hơi không cam lòng. 

Cố Việt Bân kéo cánh tay cô ta, kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, trừng mắt với anh rồi cưỡng ép đưa cô ta đi. 

Còn không đi sẽ chỉ càng thêm xấu hổ. 

“Mẹ kiếp, cứ thế đi luôn à? Còn chưa xin lỗi bé cưng mà” Lục Khởi bĩu môi. 

Bạch Dương cười khẽ: “Em không thèm lời xin lỗi của họ, hơn nữa dù tối nay bọn họ mất hết mặt mũi, tin rằng ngày mai vẫn có thể nhìn thấy chuyện cười của họ trên mạng. “Cũng đúng.” Lục Khởi cười hả hê sung sướng. 

Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta, hơi cau mày chứ không nói gì. 

“Cô là con gái nhà họ Mạnh đúng không?” Lúc này bà Lương đột nhiên chuyển sự chú ý sang Mạnh San. 

Mạnh San ngẩng đầu lên: “Vâng... Đúng rồi... Mạnh Kiến Quốc là ba tôi. 

“Cô cũng là một người có nghĩa khí, có điều đầu óc không được thông minh, bị người khác coi là bia đỡ đạn mà vẫn không biết” Bà Lương hờ hững nhận xét. 

Lục Khởi và Trình Minh Viễn cười chế nhạo. 

Mặt Mạnh San đỏ bừng vì xấu hổ. 

Bị người lớn tuổi có thân phận cao quý nói trước mặt mọi người rằng đầu óc không thông minh, điều này còn khó chịu hơn giết cô ta. 

“Được rồi, cô cũng đi đi, tôi nhớ tôi không mời nhà họ Mạnh, cô theo cô chủ nhà họ Cố tới, bây giờ cô ta đi rồi, cô cũng không cần ở lại nữa.” Bà Lương xua tay, hạ lệnh đuổi khách. 

Mạnh San gật đầu liên tục, đáp lại một tiếng rồi cúi đầu bước nhanh về phía cửa tiệc. 

Dọc theo đường đi, cô ta có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía mình, khiến cô ta không dám ngẩng lên. 

Đêm nay Tử Yên nổi tiếng, sao cô ta lại không nổi? 

Tin rằng ngày mai trong giới sẽ toàn tiếng cười nhạo cô ta. 

“Đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi” Lục Khởi để tay sau gáy rồi nói. 

Lương Triết nhìn lễ phục của Bạch Dương: “Lễ phục của chị dính rượu vang rồi, thay đi” 

“Tôi chưa đi được, lát nữa còn phải tìm người bàn chuyện. Trình Minh Viễn thở dài tiếc nuối. 

Lục Khởi cười tươi như hoa:”Vậy anh cứ từ từ bàn nhé, không vội, bàn đến khi biển cạn đá mòn cũng được. 

Anh ta vỗ vai Trình Minh Viễn, chỉ mong Trình Minh Viễn đừng bao giờ xuất hiện bên cạnh bé cưng nữa. 

Đừng tưởng anh ta không nhìn ra tên này có ý với cục cưng. 

Bên cạnh cục cưng có anh ta và Lương Triết là đủ rồi, không cần thêm một tên xấu đến giành sự chú ý của cục cưng với họ đâu. 

Trình Minh Viễn bật cười hất tay Lục Khởi ra, sau đó vẫy tay chào bà Lương, Bạch Dương và Phó Kình Hiên, quay về phòng nghỉ tìm người bàn chuyện. 

“Bà Lương, không còn sớm nữa, chúng tôi cũng đến lúc phải đi rồi, tôi rất xin lỗi về chuyện tối nay, chúng tôi đã phá hỏng buổi tiệc của bà” Nói xong Bạch Dương lại cúi đầu xin lỗi bà Lương một lần nữa. 

Bà Lương nở nụ cười: “Nói thật ban đầu tôi rất giận nhưng thấy thái độ bình tĩnh của cô, tôi đã đánh giá rất cao. Về đi, đi đường cẩn thận 

“Vâng” Bạch Dương bắt tay với bà ấy rồi đưa Lục Khởi và Lương Triết đi. 

Khi đi qua Phó Kình Hiên, cô chẳng nhìn anh lấy một lần, như thể anh không tồn tại. 

Trái tim Phó Kình Hiên trống rỗng, anh vô thức giơ tay lên muốn kéo cô, không cho cô đi. 

Nhưng đến khi cô đi mất, anh cũng không giữ được cô. 

Cuối cùng Phó Kình Hiên cụp mắt, rụt tay về. 

Bà Lương nhìn thấy hết cảnh này, bà cười hỏi: “Sếp Phó, tôi cũng đã nghe nói đến chuyện anh và cô Bạch đã ly hôn. Người ngoài nói anh không có tình cảm với cô Bạch nên mới ly hôn, nhưng vừa nãy tôi thấy hình như không phải như vậy. 

Phó Kình Hiên đút tay vào túi quần, nhếch môi đáp: “Bà Lương nói đùa rồi, không phải vậy đâu. Người tôi yêu chỉ có Tử Yên 

Anh có tình cảm với Bạch Dương? 

Sao có thể thế được! 

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng, cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống, bác bỏ lời nói của bà Lương. 

Bà Lương nhíu mày cười đầy ẩn ý: “Thật sao? Vậy xem ra là tôi nhìn nhầm rồi, xin lỗi cậu” 

“Không sao.” Phó Kình Hiên cụp mắt khẽ đáp. 

eyJpdiI6IndtdDVxQnFJTWNVRzQrNWZtdGVLNUE9PSIsInZhbHVlIjoiR1JwclkzKzh5VDRWR2FUUTEzWmd6Z29aNmhWWXZoZThuTk9FNGEwMG52d2E1M2xocFNxNGpyOCtcL2VZWmptSFwvaEh0aFRESTJtbFhsck8xN2hZYk5od3FGS3ZicU1VMEFYU0VlV2o3YlRnTnBpMXBPME9NN0RBcllrXC9LNm01MVcwWEdVdU00SDBkQldwWEd4S1FFR0hhOVVHVFlpS1wvdm1FemNXNVJEQnBhZXVWcjBWMVU3VkhJTGhLaFA5dVwvYkw0cE05K2UyMENoZndlaW1QdVN2eEtyV1J0WXI3ZFIwOTBERjZkU2c4VVRENHREdlhSb2I5eldKVzJJT1ZzbUk3dkMwQU82WVNzcVNGc1ZYbEZFYVhsUWFWKyt5dWRhdEVBU1Y5UmRaOVhUMXYwRzdnUE1CM1FESXhUQTByTTJiaWkyMnhYREJ4UHByMm00V1JLQWtwM1lsVEN5dkp3b01cL1o3bVlLaEd2NkJaWll0U3NnTUlzOTM3WlNhd0FZejdsNGVnam1VdVA1eW5MeFZnRDJjYWlMYnkwdHVUVVQ4dm9qSER5R3Y5d0dUMGlrZ1VhZENoejhYbE41d3NpcUVKd0JQN2FFc0RKWXZyN0NLV21GZVwveW1MVlZyejlyVlFSNHB1SUhJcUFYZU56ZXRBd0lpdDhPQU9pczB3OUQwOUVJYUUxbjdFM29RbVN6YXk2cDE5U1lTb1NXNW95anhXdzFEandQeTBmMzM5c2xQcjlMK3ZSN2dQZ3p2MWhTcjgxRCIsIm1hYyI6ImNiNzI1ODY4NGJjYTAwM2UyY2RjYWJiY2QyNDY2YTc3NTI0OWQwNGZkYjVkZGM3MzUyOTIzNDRiYzgzNDlhZDgifQ==
eyJpdiI6ImxzbXc0VGhGWXgyNlU1aWRBNzVDbVE9PSIsInZhbHVlIjoiREZFcVpCTDdtYWVaRXRCRDFRUHkwMzB6NjFlMkx0c2JESktQTlpOK2RmcjNnREpYTkhDOThTRDg5OTl5aW0xN2xiQXd4UUt1aVBMcWtGMVJSVE9hbk00bFd1cXJ0OFZzdzRKZEpmOFRlTDN5enhtYkhKQzU1aVdEdmJMSVVwZUdnaTdtRVdNcU8zaERCOFR0aCtCSXpkbjQra2MzSytDc2VlMWQ5UWZtd2VjYXpabWZIZmxjMitHZWlYVHpKb1JaMkdtblFBTWFzd2FLSDFGenNzXC9XTWw4YUJJeDBqbFc3bllCcXhOcG43OGpuR2xtclN3N2R1TjhsTmJJUmtjZmlGQWVwWVhPR1BsUWVCUlF0RUJHUlNxMVRJOERGODdNc093TlluSTJNcGxlS3pxNWJhUzJIb0cxcVhsYytwaWRpSVJjQjFRVk56WityRjI2Mmw2YjFtaFpKSWpmVGZxU0U4U212OWVTbWd3OXZ6blV6dkNhdUlxZVhwcXRYS1A4alNEcFlOcjBSWFJaY0QzZWdZcDVjczYxREhOdTM4NnlLVDZjQlE1OXQ0WG1xcXhjbmpSam5kT0dTTzhxVnlOZmM4djZOcDVoREh3U1wvNFQ2ZTZ2VFRNZmVmTUxkTzNScVFSK0xlaCtMeUJ1Tmp0T1dqcUxDWDZaR2Z5aDNyb1ZWVzNZUE5VWUZ3RldrZDVWaElLWTlWNFl4K1U2UWVZUGZrQkVjSlNyRTQ2MlBGN3NIZ3JOKzk5VjlVb0dmVURTQW4iLCJtYWMiOiI0NjVmMzQ4MDBkNDUzZjRmODhmMTg0ODliNjJjMDUwMTdlZGZlMjQxM2YxYWFiNWI2MzU0MmM4NmIyZGZkMmRjIn0=

“Thì ra là vậy” Bà Lương gật đầu hiểu ra, sau đó bà lại cười hỏi: “Nhưng tôi rất tò mò, vì sao Sếp Phó lại yêu cô Cố?”

Ads
';
Advertisement
x