“Phụt!” Lục Khởi và Trình Minh Viễn bật cười ha hả thành tiếng. 

Bạch Dương và Lương Triết cũng hơi nhếch khoé miệng, trong mắt hiện lên ý cười. 

Chỉ có mặt Phó Kình Hiến là đen đến đáng sợ: “Chỉ vì sợ đắc tội tôi nên các ông đổi trắng thay đen?” 

“Bởi vì cô Cố là vợ chưa cưới của cậu mà” Vị khách đó nhỏ giọng đáp. 

Phó Kình Hiên muốn phản bác nhưng lại không biết phải phản bác từ đâu. 

Vì Cố Tử Yên là vợ chưa cưới của anh nên Bạch Dương bị vu oan, nếu lần sau nhà họ Cố mượn danh nghĩa của anh đi làm gì, vì là thông gia với anh nên những người này cũng định giúp che giấu? 

Lúc này Phó Kình Hiên chợt nhận ra mình đã quá dung túng nhà họ Cố. 

Tuyệt đối không được như vậy! 

“Ông... Các người..” Cố Việt Bân không ngờ những người này vì lấy lòng Phó Kình Hiên nên mới giúp Mạnh San và Tử Yên làm chứng cứ giả, ông ta tức đến mức trước mắt tối sầm, suýt thì ngất đi. 

Đồng thời ông ta cũng hận hết những người này và Mạnh San cùng với đứa con gái Cố Tử Yên. 

Có lòng đi đối phó người khác nhưng lại không có khả năng khống chế cục diện, là loại vô dụng bất tài điển hình! 

“Ông Cổ, bây giờ ông còn gì để nói nữa không? Nếu còn thì tôi chỉ đành đi xem camera thôi” Bà Lương nở nụ cười nhìn Cố Việt Bân. 

Cố Việt Bân siết chặt tay, trả lời một cách khô khan: “Không cần đầu bà Lương, chuyện này là chúng tôi sai, là chúng tôi đổ oan cho cô Bạch. Tử Yên, xin lỗi đi. 

Cố Tử Yên không cam lòng nhưng bây giờ cô ta đã mất hết mặt mũi, mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt khác thường, nếu cô ta còn không xin lỗi thì sẽ càng khó xử hơn. 

Vì vậy cô ta chỉ đành nhẫn nhục nói tiếng xin lỗi với Bạch Dương. 

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi thấy cô Cố nên nói lời xin lỗi với bà Lương thì hơn, cô vu khống tôi ảnh hưởng đến bầu không khí của bữa tiệc, vấn đề thứ hai là trang phục của 

CÔ." 

Trang phục? 

Mọi người đều nhìn bộ lễ phục trên người Cố Tử Yên. 

Có người thông minh lập tức nhìn ra rồi bật cười. 

Những người vẫn chưa nhìn ra thì mờ mịt, chẳng hạn như Lục Khởi và Trình Minh Viễn. 

Mà Lương Triết thuộc nhóm đã nhìn ra vấn đề. 

Phó Kình Hiên cũng thuộc nhóm đã nhìn ra, môi mỏng mím chặt: “Tử Yên, ai chọn cho em bộ đồ này?” 

“Đồ của em làm sao?” Cố Tử Yên hiển nhiên vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường. 

Bạch Dương lại cười: “Lễ phục của cô không có vấn đề gì, vấn đề là lớp lông thú trên vai cô và túi xách trên tay cô. 

“Đúng vậy” Bà Lương sầm mặt: “Đây là lý do thứ hai tôi đuổi cô đi, chủ đề của bữa tiệc hôm nay là bảo vệ động vật hoang dã. Những người khác đều ăn mặc đẹp, nhưng cô 

lại mặc đồ lông thú và cầm túi xách da cá sấu xuất hiện, cô đang vả vào mặt tôi và ông Lương à?” 

Nghe vậy Cổ Việt Bân hít vào một hơi khí lạnh rồi tức giận mắng Cố Tử Yên: “Mau nói, ai chuẩn bị bộ đồ này cho con?” 

Không nói ông ta còn chưa phát hiện, nói rồi ông ta mới hiểu đứa con gái này lại dám mặc bộ đồ đi ngược chủ đề buổi tiệc tối nay. 

Đúng là tức chết ông ta mà. 

“Không có stylist nào, là tự con... Không, là cô ta, là Bạch Dương cố ý hãm hại con!” Cố Tử Yên nghĩ đến điều gì giơ tay chỉ vào Bạch Dương. 

Mọi người lại nhìn Bạch Dương. 

Phó Kình Hiên cau mày: “Tử Yên, đừng nói linh tinh 

“Em không nói linh tinh, thật sự là cô ta, là cô ta bảo em mặc thế này!” Cố Tử Yên sốt ruột giậm chân. 

Cố Việt Bân lại có lý do để nhắm vào Bạch Dương: “Được lắm, thì ra là cô” 

Ba người phía Lục Khởi định lên tiếng nhưng bị Bạch Dương ngăn lại. 

“Cô nói là tôi?” Bạch Dương mỉm cười: “Vậy cô nói cho tôi biết tôi bắt cô mặc bộ này thế nào? Lẽ nào tôi còn chạy đến tận nhà cô để bắt cô mặc?” 

“Cô không ở nhà tôi mà ở cửa hàng lễ phục!” Cố Tử Yên siết chặt tay. 

Nụ cười của Bạch Dương càng rạng rỡ hơn: “Ồ? Cửa hàng lễ phục? Tôi nhớ ở cửa hàng, tôi cũng không bắt cô mặc thế này mà. 

“Là cô và Trần Thi Hàm nói rằng bộ lễ phục này phối cùng lông thú và túi da cá sấu rất đẹp nên tôi mới.. 

“Phụt!” Bạch Dương ôm bụng bật cười. 

Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng cười theo. 

Bà Lương cũng lắc đầu mỉa mai. 

Chỉ có Phó Kình Hiên, Cổ Việt Bân và Mạnh San là không cười. 

Phó Kình Hiên dạy đầu mày tỏ vẻ mệt mỏi. 

Mạnh San cúi đầu thật thấp. 

eyJpdiI6Inh2Z3did1pLdmxUNlBzeWpQN1VoT0E9PSIsInZhbHVlIjoiUEN4QlFLdUNrZVZkTU9VVXZxcVA2TU9QRzlMMWdROEFTNkRuWWNTdE5xMWN0RDdFeHlFTWZxVkF3Q1U0R2EyRno2NmFFUnRvTG56ZThZc29oWGJIa3RWeXNybWhCck5HWldqcVhsR1wvRlZDYW9PaHIzVDhvMVZcL25xVm13djcyeWdHclA1dWN5ZThyWXpIdVp5NHdiRGFqSFFZSFJ3QWZtTlhoZTdtWlAyNUhSbTR6NGdMU0N1M1pwZ0poSkpOeTgiLCJtYWMiOiI1MWU2YjMwM2JjN2EwMmRkNjAzMjQzOTYzM2IyOGMwYzliODU3MGZmNGExMTI4NWRkNzkzZGMxMGQzNzFlODEzIn0=
eyJpdiI6IkpkQk5rMGhFMWhERGlITHdxKzJ0WWc9PSIsInZhbHVlIjoiUlVVOWtWODkxSUdZY3pcL2FnZ1JmNTU3SEpUXC9CXC9wS25MTE40Y1dHd1ZUWkd6R08wa29HMWdDZCtcLzM2WTRCXC9HNnA5bmhBNnQrQmxtak50OGE5S01NdzRrd0VHTG9pSmw5WW4wc1pBd29weFNJSzNGYmFxSFdlNHBEUVFHSzY3eEMwcGo3T2Q2YXlNa0p3UVhRb1hPdHN6NXdNMWh2V1ZWaUt4NFVzRFlGa29yeGw3aUZLdXVia3E4NnkzemxSOFwvWktGOWVjNTRKV2pyQkp1MTFVMGhZdz09IiwibWFjIjoiMWRmYjhhODI0NWQ5NTQ0NGNmNzI2NGZmYTE3YTliZjQ4NjAwZDU4YzE0ZDA3MzdiY2EwNDViMDIxZWJkZDYwMSJ9

“Các người cười gì hả?” Cố Tử Yên nhéo lòng bàn tay, phẫn nộ lườm mấy người phía Bạch Dương.

Ads
';
Advertisement
x