"Anh ấy có bị thương không?" Giản Dao hỏi một cách lo lắng
Ký ức cuối cùng của cô đêm qua là việc mình đỡ một gậy thay cho Phó Thịnh Niên, sau đó chuyện gì xảy ra cô không hề hay biết.
Bà cụ nở nụ cười hiền hậu, nhẹ giọng trấn an: "Cậu ấy không sao đâu."
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi."
"Điện thoại của cháu bị hỏng rồi, Thịnh Niên bảo trợ lý mua một chiếc mới, để trong ngăn kéo kia rồi." Lão phu nhân chỉ vào ngăn kéo đầu giường
Giản Dao gật đầu, thực ra cô không quan tâm lắm đến chuyện điện thoại, chỉ cần Phó Thịnh Niên không bị thương là được.
"Đói không?" lão phu nhận hỏi.
"Có một chút.
"Ta sẽ bảo người làm đồ ăn cho cháu." Lão phu nhân chống gậy đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Giản Dao cẩn thận xuống giường, phát hiện quần áo trên người đã được thay, vừa định hỏi lão phu nhân ai đã thay đồ cho mình thì
ngẩng đầu đã thấy La Tây đứng ở cửa.
La Tây cúi chào lão phu nhân, lễ phép nhìn theo phu nhân rời khỏi phòng, rồi từ từ đưa mắt nhìn Giản Dao, thấy cô đã tỉnh, anh mỉm cười nhẹ.
"Em thế nào rồi?"
Giản Dao lắc đầu: "Em không sao."
La Tây không vào phòng, đứng ở cửa càu nhàu: "Nửa đêm Phó Thịnh Niên gọi điện bắt anh đến, đến giờ anh còn chưa chợp mắt. Nếu em không sao thì anh về đây."
"Cảm ơn anh." Giản Dao mím môi, thấy áy náy.
"Không cần khách sáo, đều là người nhà cả."
La Tây quay người rời đi, đi được vài bước lại quay lại, tò mò hỏi Giản Dao: "Em không đồng ý ly hôn sao?"
Giản Dao giật mình.
La Tây ngượng ngùng "Anh tưởng hai người sẽ ly hôn."
Thời hạn hai năm đã hết từ lâu, lúc Phó Thịnh Niên quyết định cưới Giản Dao đã nói rõ chỉ cho cô hai năm, hết hạn sẽ ly hôn.
Câu này thực ra là anh nghe từ Giản Thi, không biết thật giả, chưa kịp hỏi Phó Thịnh Niên.
Ấn tượng của anh là mỗi lần nhắc đến Giản Dao trước mặt Phó Thịnh Niên, đối phương đều né tránh.
"Em cũng tưởng chúng em sẽ ly hôn."
Giản Dao cười khổ nói.
Phó Thịnh Niên cứ trì hoãn không ly hôn, cô cũng không làm gì được, mấy tháng trước cô đã ký vào đơn ly hôn, là Phó Thịnh Niên hối hận, xé đơn ly hôn.
"Ý em là, hai người sẽ không ly hôn nữa?" La Tây hỏi dồn.
Giản Dao im lặng.
Có ly hôn hay không đã không phải do cô quyết định nữa, quyền quyết định nằm trong tay Phó Thịnh Niên.
Cô khó hiểu nhìn La Tây, cảm thấy anh rất hứng thú với tình hình hôn nhân của cô và Phó Thịnh Niên, rõ ràng anh là người chỉ quan tâm đến công việc, không hứng thú với chuyện gì khác.
"Tại sao anh lại tò mò chuyện của chúng em?"
La Tây cười, nói thẳng "Anh hy vọng hai người đừng ly hôn.
Giản Dao ngạc nhiên: "Vậy sao?"
"Hồi còn đi học, tôi đã thấy hai người hợp nhau đến lạ." – Anh nhẹ nhàng đáp.
Giản Dao khẽ mỉm cười, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng.
Cô luôn nghĩ La Tây không ủng hộ hôn nhân của cô và Phó Thịnh Niên, không ngờ anh lại ủng hộ họ.
Sau khi La Tây đi, cô vào nhà vệ sinh, cởi áo quay lưng vào gương,
nhìn thấy một vết bầm lớn từ lưng đến vai, cô nhíu mày, nghĩ bộ dạng này hôm nay chắc không quay quảng cáo được.
Theo lịch trình, hôm nay cô phải quay quảng cáo dầu gội, trang phục sẽ hở vai một chút, vai sau bầm tím sẽ ảnh hưởng hiệu quả.
Trừ khi dùng phấn phủ che đi, nhưng lưng bây giờ còn sưng đau, không thích hợp bôi phấn.
Cô mặc lại áo, lấy điện thoại mới trong ngăn kéo, sim cũ đã được lắp, danh bạ cũng chuyển sang máy mới.
Cô tìm số của Chu Hồng, gọi điện thương lượng việc hoãn quay quảng cáo.
Vừa cúp máy, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân từ hành lang vọng lại, bước đi hơi gấp.
Là Phó Thịnh Niên về rồi.
Tiếng bước chân của anh, cô có thể dễ dàng nhận ra.
Cô đặt điện thoại xuống, hơi ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào cửa, rất nhanh, cửa đã được mở từ bên ngoài.
Phó Thịnh Niên bước vào, thấy cô đã tỉnh, còn nhìn chằm chằm vào anh, anh ngẩn người hai giây, nói: "Chuyện tối qua đã giải quyết xong rồi."
Cô gật đầu.
Phó Thịnh Niên đi đến trước mặt cô, liếc nhìn lọ thuốc trên đầu giường, đó là thuốc La Tây kê, sáng sớm anh đã bảo quản gia đến
bệnh viện lấy thuốc hoạt huyết tiêu sưng.
"Đã bôi thuốc chưa?"
Giản Dao ngây người nhìn anh: "Thuốc gì?"
Anh cầm lọ thuốc trên đầu giường, ra hiệu cho cô quay người lại.
Cô lập tức căng thẳng "Anh định bôi thuốc cho em?"
"Không được sao?"
Giản Diêu vừa mừng vừa sợ, hai tay nắm chặt vạt áo không biết làm
sao.
Thấy cô đứng im, Phó Thịnh Niên đi vòng ra sau lưng cô: "Cởi áo ra.
"Không cần phiền phức đâu, đợi người giúp việc rảnh..."
Chưa nói hết câu, tay đàn ông đã đưa tới, định cởi áo cho cô.
Cô nắm lấy tay anh, đối mặt với ánh mắt đen láy của đàn ông, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Thực sự không cần đâu."
Phó Thịnh Niên không hiểu cô đang giả vờ ngại ngùng cái gì, rõ ràng cơ thể cô anh đã xem rất nhiều lần rồi.
"Em tự cởi, hay để anh cởi?"
Giản Dao:
"Quần áo trên người em là anh thay cho em đấy."
...
Mặt Giản Dao càng đỏ hơn, tim cũng đập thình thịch.
Đêm qua cô bất tỉnh, không có chút ý thức nào, quần áo lại là do Phó Thịnh Niên thay cho cô?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, cô đã đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Thịnh Niên nữa.
Anh kiên nhẫn đợi một lúc, quyết định giúp cô cởi áo thì người giúp việc không hợp thời chạy đến.
"Thiếu phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong.
Vừa nói xong, người giúp việc cảm nhận được không khí trong phòng hơi kỳ lạ, rất khéo léo lùi lại vài bước, ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa nhẹ nhàng
Giản Dao vội vàng đẩy tay Phó Thịnh Niên đang kéo vạt áo cô ra: "Anh xem, người giúp việc hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm gì? Em vốn là vợ của anh.
...
Giản Dao bị chặn họng, không nói được lời nào.
Câu "em vốn là vợ của anh" quá dễ khiến cô hiểu lầm.
Rõ ràng sớm muộn gì họ cũng phải ly hôn.
"Em hơi đói, xuống lầu ăn cơm trước." Cô chỉnh lại bộ pyjama bị Phó
Thịnh Niên kéo nhăn, giữ khoảng cách với đàn ông.
Phó Thịnh Niên nhíu mày, kéo cô lại trước mặt mình, nhân lúc cô đang ngây người, nhẹ nhàng đặt cô nằm sấp xuống giường, cô giãy giụa định ngồi dậy, đàn ông đã lật áo cô lên.
Áo ngủ rất rộng, Giản Dao lại gầy, áo bị lật lên như vậy hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bôi thuốc.
"Đừng động.'
Giản Dao đỏ mặt đến mức như sắp chảy máu, cô với lấy một cái gối, úp mặt vào đó.
Phó Thịnh Niên thấy cô đã ngoan ngoãn, liên ngồi xuống cạnh giường, kiên nhẫn bôi thuốc lên vết bầm trên lưng cô.
Cô không nói gì, đau cũng cần răng chịu đựng
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất