"Đi thôi." Phó Thịnh Niên nói.
Gương mặt lạnh như băng, anh quay người bước đi. Giản Dao vội vã đuổi theo, bước chân vội vã như sợ khuất bóng người.
Vào thang máy, cô lấy chìa khóa xe trong túi ra đưa cho Phó Thịnh Niên, người đàn ông không nhận, "Em cầm đi."
Cô "ừ" một tiếng, lại cất chìa khóa xe vào túi.
Ra khỏi câu lạc bộ, cô đi về phía chỗ đỗ xe của mình, chưa đi được mấy bước đã bị Phó Thịnh Niên gọi lại.
"Em đi đâu?"
Cô quay đầu, ngạc nhiên nói: "Lấy xe chứ."
"Lên xe này."
Phó Thịnh Niên ngồi vào chiếc Rolls-Royce trắng anh lái đến, thắt dây an toàn, khởi động động cơ, anh không vội lái đi, mà nhìn Giản Dao qua cửa kính.
Giản Dao liếc nhìn chiếc Rolls-Royce đen đỗ không xa, do dự vài giây, cuối cùng vẫn lên xe cùng Phó Thịnh Niên.
Trên đường về, cô càng nghĩ càng không tin tưởng Thẩm Dịch.
"Cố Hương ở lại câu lạc bộ, thật sự không sao chứ?"
Phó Thịnh Niên nhíu chặt mày, sắc mặt không được tốt, anh không phản hồi, Giản Dao không dám hỏi thêm.
Anh đã nói Cố Hương ở lại sẽ không có vấn đề, Thẩm Dịch hẳn không dám làm càn.
Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, cảm thấy đầu hơi đau, cơn đau rất đột ngột, không biết có liên quan đến ly rượu cô uống hay không.
Thở dài một hơi, cô dùng ngón tay xoa bóp thái dương, nhưng cơn đau không hề thuyên giảm, ngược lại càng đau dữ dội hơn.
Cơn đau tiếp tục tăng nặng, kèm theo từng cơn chóng mặt, tim Giản Dao đập nhanh, cô nhận ra ly rượu "sạch sẽ" kia chỉ là lừa cô, ly rượu Đường Chiến đưa đã bị bỏ thứ gì đó.
"Nếu cô không thích anh trai tôi, thì đừng có quấn lấy anh ấy, cô dám làm tổn thương anh ấy, tôi giết cô."
Lời Đường Chiến nói trong phòng VIP vang lên bên tai cô từng hồi.
Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Đường Chiến vì Đường Tiêu mà nhắm vào cô như vậy, thật sự không có lý lẽ, cô chưa từng quấn lấy Đường Tiêu, lần ở khách sạn là Đường Tiêu chủ động, còn hiểu nhầm vết thương trên tay cô là do Phó Thịnh Niên đánh.
Phó Thịnh Niên ghét cô là sự thật, nhưng với cô, anh chưa đến mức thô bạo như vậy.
Cô nhịn cơn đau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc Rolls-Royce đột nhiên phanh gấp, tiếng phanh chói tai khiến Giản Dao mở mắt, hoảng hốt nhìn sang Phó Thịnh Niên.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn thẳng phía trước xe, nơi có một người đứng đó, tay cầm gậy bóng chày.
Dưới ánh đèn đầu xe, nhận ra đó là người đàn ông tóc đuôi sam đã gặp trong phòng VIP, lòng cô hoảng loạn, cảm thấy người này đến với ý đồ không tốt.
"Người này...
Chưa kịp cô nói xong, Phó Thịnh Niên đã tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra.
Cô vội nắm lấy vạt áo anh, "Đừng xuống."
"Không sao.'
Phó Thịnh Niên đẩy tay cô ra, nói một câu "ở trên xe" rồi xuống xe.
Cửa xe "đùng" một tiếng đóng lại.
Từ góc tối lập tức xuất hiện thêm hơn chục người, tay cầm gậy gộc, trong chớp mắt đã vây quanh Phó Thịnh Niên.
Rõ ràng là có chuẩn bị trước, và nhắm thẳng vào họ.
Giản Dao sợ hãi trước khí thế này, lấy điện thoại định báo cảnh sát, nhưng cửa xe lúc này bị một người đàn ông có sẹo trên mặt kéo mạnh.
"Ra đây."
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô xuống xe.
Cơn chóng mặt đột ngột khiến cô không đứng vững, ngã xuống đất khá thảm hại, điện thoại cũng bị người sẹo mặt cướp mất.
Phó Thịnh Niên nhíu mày, quát lạnh: "Đừng động vào cô ấy."
Giản Dao tim đập loạn xạ, cô nhìn những người vây quanh Phó Thịnh Niên, vài người đã gặp trong phòng VIP, số còn lại là gương mặt lạ, nhưng trong số này không có bóng dáng Đường Chiến.
Đường Chiến rõ ràng đã để cô đi, khó có thể lại sai người đến chặn họ.
Đứng đầu là người đàn ông trẻ tóc đuôi sam, đây hẳn là chủ ý của hăn.
Có lẽ vì bị đánh, muốn trả thù.
Lúc này, hắn đang nhìn Phó Thịnh Niên với nụ cười lạnh lùng, vừa vung gậy bóng chày vừa ngạo mạn nói: "Phó đại thiếu gia, anh lo cho bản thân đi."
Phó Thịnh Niên hoàn toàn không sợ hãi trước khí thế này, "Chỉ bằng mấy người các người?"
"Khẩu khí lớn thế?"
"Các người muốn đánh lần lượt hay cùng lúc?"
Người tóc đuôi sam mặt cứng đờ, khóe miệng co giật, nghiến răng nói: "Lên đi."
Tim Giản Dao lập tức treo lên cổ họng, nhìn những người kia cầm gậy xông vào Phó Thịnh Niên, một nhóm người lập tức đánh nhau tơi bời, cô hoảng hốt đứng dậy, muốn lên xe lấy điện thoại của Phó Thịnh Niên báo cảnh sát.
Nhưng cổ áo bị người sẹo mặt kéo chặt.
Người sẹo mặt hung hãn kéo cô dậy, cánh tay rắn chắc siết lấy cổ cô, lôi cô về phía lề đường
"Phó Thịnh Niên.
Cô gắng sức hét lớn.
Người đàn ông vừa giật được cây gậy bóng chày liền nghe thấy tiếng kêu cứu của Giản Dao, sơ ý một chút, sau vai đã bị đánh một gậy mạnh.
Anh quay người đá người đó ra, nhìn về phía Giản Dao, thấy cô bị lôi đi, lập tức nổi giận.
Phó Thịnh Niên thời sinh viên luôn tập đấm bốc, sau khi vào tập đoàn Phó, công việc bận rộn, không đến võ đường nữa, nhưng dù vậy, mười mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.
Anh mất một chút thời gian hạ gục những người này, thẳng tiến về hướng Giản Dao bị lôi đi.
Tác dụng của thuốc phát huy đến cực điểm, Giản Dao mơ màng, ý thức đã mơ hồ.
Cô cào cấu cánh tay người sẹo mặt, dùng hết sức lực, móng tay cắm vào thịt, đau đến mức người sẹo mặt hét lên, rút tay đánh một gậy.
Giản Dao yếu ớt ngã xuống đất, tưởng gậy sẽ đập vào người mình, một bóng người lúc này lao đến, một cước đá người sẹo mặt ngã xuống đất.
Người sẹo mặt bị đá bay xa hai mét, gậy bóng chày trong tay cũng rơi ra, lăn sang một bên.
Nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Phó Thịnh Niên, Giản Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gắng đứng dậy, nhưng không đứng vững, bị Phó Thịnh Niên ôm chặt vào lòng.
"Em có bị thương không?"
Sự chú ý của người đàn ông lúc này đều dồn vào cô, hoàn toàn không để ý người sẹo mặt nhặt gậy bóng chày, vung gậy đánh về phía anh.
Cô muốn nhắc Phó Thịnh Niên, nhưng không kịp, bản năng đẩy anh sang một bên, nhưng tay cô không có sức, căn bản không đẩy nổi.
Nhìn gậy đập xuống, cô chỉ có thể dùng cơ thể mình đỡ đòn thay anh.
"Đùng" một tiếng, sau lưng truyền đến cơn đau dữ dội.
Gậy đập mạnh vào lưng cô, toàn thân cô lập tức mềm nhũn, đau đến mức không thốt nên lời, mắt dần tối sầm, sau đó không biết gì nữa.
Khi cô tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, trời sáng rõ.
Cô nằm trên giường phòng mình, lão phu nhân ngồi bên cạnh, lo
lãng nhìn cô.
Thấy cô tỉnh, lão phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, "Con tỉnh rồi, người còn đau không?"
Cô muốn ngồi dậy, vừa động một chút, lưng đã đau dữ dội.
"Nằm yên, đừng cử động." Lão phu nhân nói xong, thở dài một hơi.
"Hai đứa tối qua đi làm gì? Bị tấn công giữa đêm, làm ta sợ chết đi được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất