Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Huyện An Ninh.  

             Tại đại sảnh của một nhà hàng, bảy tám người đàn ông lực lưỡng, uy nghi chặn cứng trước cửa ra vào.   

             Người đàn ông đầu trọc ôm một cô gái nóng bỏng trong lòng, tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn lạc rang vừa nhìn người thanh niên hơi gầy trước mặt.   

             “Nhóc con, người nhà quê à?”, người đàn ông đầu trọc buột miệng hỏi. Giọng nói châm biếm giống như đang đùa giỡn con sâu cái kiến.  

             Cũng phải. Trước mặt người đàn ông này, Diệp Phong chỉ là con dế nhũi nhà quê không tiền không quyền thì có khác gì con sâu cái kiến?  

             Diệp Phong đút hai tay trong túi áo, bình tĩnh nhìn người đàn ông đầu trọc và điềm đạm nói: “Bố không nhận nuôi, từ nhỏ sống với mẹ. Mẹ lại ở vùng thôn quê nên cũng có thể coi như vậy”.  

             Người đàn ông đầu trọc nghe thấy vậy bèn bật cười: “Hóa ra là đồ nhà quê. Hôm nay vào thành phố thì phải biết điều, hiểu không? Đã là dế nhũi thì phải nằm sạp xuống. Nếu không cứ như bộ dạng bây giờ sẽ đắc tội với người khác và người chịu thiệt là chính mình đấy”.  

             Người đàn ông trọc đầu nói vài lời, dùng một tay sờ cặp đùi đi tất lưới của cô gái xinh đẹp đang ôm trong lòng, tay còn lại thì ra lệnh cho đàn em đưa cho hắn một cây sắt.   

             Sau đó người đàn ông vứt cây sắt ra trước mặt.  

             Cộp.   

             Một tiếng cộp vang lên, cây sắt rơi dưới đất, nảy lên vài cái rồi lăn tới chân của Diệp Phong.   

             “Có người mua một cái chân của cậu”.  

             “Biết điều thì tự nhặt lên và đánh gãy chân mình đi”.  

             “Đừng để tôi phải đích thân ra tay”.  

             “Đàn em của tôi không biết nặng nhẹ gì đâu, nếu để chúng ra tay thì có khi cả cái chân ‘thứ ba’ cũng bị đánh gãy đấy.   

             “Ha ha ha”  

             Câu nói của hắn khiến những người xung quanh cười xùy. Cô gái trong lòng hắn khẽ cử động cơ thể, phàn nàn rằng hắn ăn nói thô lỗ quá. Trước mặt phụ nữ mà lại nói những lời như vậy.   

             “Sao nào, chẳng lẽ chỉ có phụ nữ các em được dùng 'thứ đó' vào buổi tối còn thì không cho cánh đàn ông bọn anh nói ra khỏi miệng sao?”  

             “Ha ha!”  

             Người đàn ông đầu trọc vừa cười vừa vỗ mông cô gái ngồi cạnh mình. Tiếng vỗ đét vang lên, cặp mông đẫy đà của cô gái cũng nảy lên thấy rõ.   

             Cô gái lại ưỡn ẹo khiến hắn cảm thấy rạo rực.   

             Rõ ràng là bọn chúng tỏ ra khinh thường Diệp Phong.   

             Nhưng Diệp Phong không hề tức giận. Anh vẫn đút tay trong túi áo, cười thản nhiên: “Mới gần đây, cũng có một người giống như ông, vứt cho tôi một cái gậy và bảo tôi tự đập gãy chân mình”.  

             “Ông có biết kết quả cuối cùng là gì không?”  

             “Là gì?”, gã đàn ông đầu trọc buột miệng hỏi, bộ dạng tỉnh bơ giống như đang nghe kể chuyện.   

             Diệp Phong nhếch miệng: “Kẻ đó chắc bị ngồi tù trung thân rồi”.  

             Hả?  

             Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì sầm mặt. Bàn tay đang sờ bóp cô gái kia bỗng không kiểm soát được lực trở nên mạnh hơn khiến cô ta kêu lên vì đau.   

             “Thằng nhãi, chán sống rồi phải không?”  

             “Cậu có biết không chỉ huyện An Ninh mà đến ngay cả thành phố Cảnh Châu có những người còn không dám nói với tôi bằng cái giọng điệu đó không”.  

             “Một thằng nhà quê như cậu mà lại dám xấc xược thế à?”  

             Triệu Lập Xuân trầm mặt, giọng nói chứa đựng sự lạnh giá.   

             Những kẻ lăn lộn trong thế giới ngầm như bọn hắn kiêng kị nhất điều gì?  

             Đó chính là ngồi bóc lịch.   

             Rõ ràng là lời nói của Diệp Phong đã động tới điều tối kỵ của đám người này.   

             Bầu không khí lập tức trở nên lạnh giá. Đám đàn ông kia lộ rõ vẻ hung hăng. Chúng giơ vũ khí lên lăm le định ra tay.   

             Rõ ràng là chúng muốn đập Diệp Phong.   

             “Muốn tôi chết sao?”, Diệp Phong vẫn cười thản nhiên như vậy.   

             Anh đút tay vào túi áo, đứng im, vừa lắc đầu vừa khẽ cười: “Không biết, ông với ông Lôi ở Cảnh Châu mà so sánh thì thế nào nhỉ?”  

             “Hả?”, Triệu Lập Xuân chau mày: “Ông Lôi nắm giữ vùng Cảnh Châu đã mấy chục năm, đương nhiên là đại ca ở đây và còn là nhân vật tầm cỡ, tiếng tăm lừng lẫy của cả tỉnh. Không ai là không biết, không kính trọng ông ấy!”  

             “Triệu Lập Xuân tôi đương nhiên là không bằng”.  

             Huyện Anh Ninh ngay sát Cảnh Châu.   

             Dù Triệu Lập Xuân sống ở một huyện nhỏ nhưng vẫn nghe danh ông Lôi.   

             Ông Lôi là ông trời tại Cảnh Châu.   

             Triệu Lập Xuân dù có ngông cuồng đến đâu thì cũng không thể nào đấu lại được ông ta.  

             Chỉ có điều, Triệu Lập Xuân cảm thấy nghi ngờ, tại sao thằng nhà quê này lại nhắc tới ông Lôi ở Cảnh Châu.   

             Nghe Triệu Lập Xuân nói vậy Diệp Phong bèn nhếch miệng cười.   

             Một giây sau, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng.   

             “Xem ra ông vẫn còn biết là mình kém ông Lôi nhỉ!”  

             “Vậy mà muốn tôi chết sao?”  

             “Đến ông Lôi còn không dám nói những lời như vậy trước mặt tôi. Ông là cái thá gì mà dám phát ngôn như vậy?”  

             Tiếng nói vang lên như sấm, khiến cả căn phòng rúng động.   

             Triệu Lập Xuân đứng bật dậy, khuôn mặt biến sắc: “Hả?”  

             “Lẽ nào cậu quen ông Lôi?”  

             “Chứ sao? Lúc trước, chính ông Lôi đã chắp tay lạy tôi, đến thái tử nhà họ Lôi là Lôi Ngạo Đình còn phải quỳ xuống xin tôi tha mạng. Ông không bằng bọn họ mà dám sỉ nhục tôi?”, Diệp Phong lạnh lùng quát lên, rõ ràng là anh cảm thấy vô cùng tức giận với sự ngạo mạn của Triệu Lập Xuân.   

             Lúc này, tất cả đều sững sờ.   

             Triệu Lập Xuân cũng hoang mang, sắc mặt tái mét: “Thằng nhóc, cậu dọa tôi?”  

             “Một thằng nhà quê như cậu làm gì có đủ tư cách lấy ông Lôi ra uy hiếp tôi!”  

             Diệp Phong cười lạnh lùng: “Vậy sao? Nếu đã vậy thì để tôi cho các người hiểu rõ hơn nhé”.  

             Vừa nói Diệp Phong vừa lấy điện thoại ra và nhìn Triệu Lập Xuân: “Đây là số điện thoại của ông Lôi, ông không tin thì để ông ta nói cho các người nghe”.  

             Sau đó, Diệp Phong liền ấn số và bật loa ngoài.   

             Trong phòng im lặng như tờ. Tất cả đều nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ sợ hãi. Dù là Triệu Lập Xuân thì cũng bắt đầu run sợ khi nhìn Diệp Phong đang đứng thẳng ưỡn ngực ở ngay trước mặt.   

             Lẽ nào thằng nhà quê này quen biết ông Lôi thật?  

             Cuối cùng thì điện thoại cũng được kết nối.   

             Một giọng nói trầm thấp truyền tới.   

             Diệp Phong ngạo mạn nhìn thẳng vào Triệu Lập Xuân. Bọn chúng chỉ dám chau mày và dè dặt lắng nghe.   

             “Xin lỗi! Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Sorry…”  

             Ông nội nó!  

             Diệp Phong bỗng tối mặt.   

             Còn đám người Triệu Lập Xuân thì lập tức bật cười ha hả.   

             “Ha ha ha”  

             “Vốn tưởng là vua hóa ra là lính quần què à!”  

             “Gọi một số máy đã khóa thuê bao thì tưởng bọn tôi sẽ tin sao?”  

             “Đúng là đồ ngốc!”  

             “Ha ha ha!”  

             “Thằng nhà quê này đúng là đồ não tàn, buồn cười chết mất”  

             Triệu Lập Xuân cười nắc nẻ, nhìn Diệp Phong như nhìn một thằng thiểu năng.   

             “Thằng nhóc, đùa cợt đủ chưa?”  

             “Cho một cơ hội mà không biết trân trọng, còn dám chơi nhau à?”  

             “Chờ chết đi”, giống như một lời tuyên bố tử hình, Triệu Lập Xuân phất tay, đám thuộc hạ lập tức xông lên.   

             Reng reng reng…  

             Nhưng đúng lúc này điện thoại của Diệp Phong lại đổ chuông khiến cả đám nhảy dựng lên.   

             “Mẹ nó, tắt máy đi!”, Triệu Lập Xuân gầm lên.   

             Diệp Phong nhìn điện thoại rồi bật cười, giơ máy lên: “Là ông Lôi gọi tới”.  

eyJpdiI6Im5OMjB4dlZiajFpOTdGcERaNXV6RVE9PSIsInZhbHVlIjoiTGpWT0ZzSldTZFhLcGliRVFQbEdJS1lkK2p2U0VFS2dWdmpxSUNQcW5JYzlrSHp3T28zSnhIamxHNGNsdVVETk5VNHdVcmVOc0RkWmpzd2ZRdEFZQm5Oa2RzZlZ3cDF2eXhJYkxMZnRIUXVqMGU2amtKK3RXWkdQREM0SmRaOE15YlJ0QWhcL0NkTHR1OW0zdjBXZmZqMDVcL2RWWkFyc1RkZHE3R25mVjgyWlJjTE04RVZQNmZXZTd6MkNiTHdqZjJPVEdzXC9xODlYcnM1VmZsWEEwYk5wTjVQemRaWWJwXC9TMVJORXB0SmhlVkxwblVwV3IxMm5rdzlhM3FNNHEzWEpucllrdmR4TXlNbmF2RjJZNzZFYVpLOXYzYmxpQ0pqVVhxU3dCTjlzMDY4UGJmN0NPQnl6V1NkVjNDaGR5WHZBIiwibWFjIjoiMzhhYzk5MmY0ZWE3MmUxOGEwYjdkMzY5ZDU3NmM2NzJlNTdlZjM2MmE2YjAyYmZiM2QzNTBjZmJjNzFmZDNiOSJ9
eyJpdiI6IjhJd09QQ3JpRWN6ZEtueERHYTlDbVE9PSIsInZhbHVlIjoiZGloOVwvK1V3T3ExUE43ZTNkMHBqK2E0YXBtV2o2T0hLOHNydFNCZUJPeFh4ZExJMFFZTUJpSjRJM1R6aVF6XC9rYmduQWZlcUhUUzV2WnJiZnBoQkNsSU43a2hzWTBwMG1nOTI0K2VrclViZnA1YmpHWTAyTld2ZEtkSTlnS09GejlkZE83cHJPSkt0NytCUFN1a053b1JpeTRcL1wvVmlKTGk4YXEwUFBHYXdid3JCbVwvczgycGRha29UU0d4VXdJV25jY3ZraW1uRnlQZTYwWjVWeXhEaVB3N3JPUlFaZ21TaUV3dDBwY2dOSTNhd09TWjg5eHdka24rb2VVOTloUEJYN0twbTZxZ09Ubnl2ZlZyaHVxTFgxVnprN3BaODdHVDV5S1hybU9jZ1cwTT0iLCJtYWMiOiI0MGVlNDQxNGI4M2UxOTYyYjRhZWU4MTc0ZWRmNGM1YTJhZDgxYjYxNzI5Y2Y1ZWY4YjgyNDEwN2Y5NjI1MWUyIn0=

             
 

Ads
';
Advertisement