Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Xấc xược!”  

             “Tên nhà quê như cậu mà cũng dám nói năng lung tung ở đây?”  

             “Cậu nghĩ chỉ cần đoán bừa đúng một cái thì chúng tôi sẽ tin mấy lời vớ vẩn của cậu à?”  

             “Một kẻ nghèo khổ như cậu, chắc còn chưa ra khỏi Giang Đông bao giờ. Ếch ngồi đáy giếng mà dám ở đây dạy đời cậu Lưu?”  

             Vương Vũ lại nổi điên, nghiến răng mắng chửi Diệp Phong.  

             Vì muốn chứng minh Diệp Phong đang nói nhăng nói cuội, Vương Vũ một lần nữa móc điện thoại ra để lên mạng tra cứu.  

             “Hạng người nhà quê như cậu, tưởng lên mặt được một lần thì sẽ oai phong mãi à?”  

             “Hôm nay tôi phải vả vỡ bản mặt chó của cậu. Phải cho cậu biết Bắc Cực có chim cánh cụt hay không, châu Âu có sông Danein hay không!!!”  

             “Loại người rác rưởi quê mùa như cậu mà dám diễn trò uyên bác ở đây à? Không sợ diễn quá hóa ngốc sao?”  

             Rõ ràng Vương Vũ không tin những lời vừa rồi của Diệp Phong.  

             Một người xuất thân thôn quê thì hiểu biết được bao nhiêu cơ chứ?  

             Trước đó là Diệp Phong may mắn đoán trúng một lần thôi. Chẳng lẽ lại đoán đúng thêm lần nữa?  

             Khẽ cười khẩy, Vương Vũ bắt đầu đọc thông tin từ điện thoại của mình.  

             “Chim cánh cụt, còn được gọi là “con tàu của biển”, là loài chim bơi lặn xa xưa nhất, trước khi Trái Đất khoác lên mình chiếc áo giáp băng, chúng đã xuất hiện ở Nam…”  

             “Mẹ nó, Nam Cực?”  

             Vương Vũ ban nãy còn hừng hực khí thế ba hoa, chuẩn bị  vả mặt Diệp Phong. Nhưng sau khi đọc xong, tim hắn liền đánh “thịch” một cái, ngoài miệng vẫn cố chống chế, “Xem ra Nam Cực thật sự có chim cánh cụt, nhưng chưa chắc Bắc Cực không có. Cậu Lưu cứ yên tâm, tôi sẽ tra cứu tiếp, phải vả vào bản mặt của tên nhà quê này mới được!”  

             Thế là Vương Vũ tiếp tục tra thông tin, xem Bắc Cực có chim cánh cụt hay không.  

             “Mẹ kiếp, Bắc Cực thật sự không có chim cánh cụt?”  

             Cơ mặt Vương Vũ giật giật. Rõ ràng, hắn không ngờ Diệp Phong lại nói đúng.  

             “Không sao đâu, cậu Lưu. Nam Cực, Bắc Cực chỉ sai một chữ thôi mà. Nhưng chắc chắn châu Âu có sông Danein, để tôi tìm cho”.  

             Vốn dĩ Vương Vũ chỉ muốn nịnh bợ Lưu Gia Vỹ thôi, ngờ đâu nói một hồi lại chẳng đâu vào đâu cả. Thấy sắc mặt Lưu Gia Vỹ không vui, hắn lại càng sốt ruột muốn cứu vãn tình hình, bèn tiếp tục tra cứu về sông Danein.  

             Thế rồi, sau khi thông tin xuất hiện, Vương Vũ đã phải bật ra tiếng chửi thề.  

             “Vãi, cậu Lưu à, châu Âu quả thật không có sông Danein”.  

             “Chỉ có sông Rhein và Danube”.  

             Vương Vũ cũng sững cả người.  

             Hắn còn định vả mặt Diệp Phong. Giờ thì hay rồi, chuyện này có khác gì bồi thêm một cú đạp vào mặt Lưu Gia Vỹ.  

             Trần Nam cười đến mức không đứng thẳng người được. Lý Hiểu Hồng đã cố kiềm chế, nhưng rốt cuộc cũng phải bật cười thành tiếng. Chỉ có Diệp Phong nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn điềm nhiên uống trà.  

             Sắc mặt Lưu Gia Vỹ thì xám xanh như màu phân vậy.  

             “Mẹ kiếp!”  

             “Đồ đần độn, câm ngay cho tôi!”  

             Lưu Gia Vỹ tức điên lên được. Tên ngu xuẩn Vương Vũ này, thấy anh ta chưa đủ bẽ mặt sao mà còn bồi thêm một nhát dao nữa.  

             Lúc này Lưu Gia Vỹ đã đỏ bừng cả mặt vì quá xấu hổ.  

             Anh ta chỉ muốn thể hiện trước mặt cô gái mình thích thôi. Ai mà ngờ lại biến khéo thành vụng, khiến bản thân trở thành trò cười.  

             “Tên nhà quê chết tiệt. Đợi đấy, xem tôi có xử được anh không!”  

             Thấy Diệp Phong vẫn ung dung thưởng trà trước mặt mình, anh ta tức tối nghiến răng nghiến lợi.  

             Diệp Phong làm Lưu Gia Vỹ bẽ mặt nặng nề trước cô gái mà anh ta thích, khiến Lưu Gia Vỹ hận đến mức muốn lột da anh ngay lập tức.  

             Nhưng Diệp Phong chỉ cảm thấy buồn cười.  

             Anh đoán, tên Lưu Gia Vỹ này hẳn là con nhà giàu mới nổi.  

             Ngay từ đầu, Diệp Phong đã nhìn ra vẻ hiểu biết và thông thái của anh ta chỉ là vờ vịt.  

             Nếu anh ta thật sự xuất thân danh gia vọng tộc, thì kiến thức và phẩm chất được gia đình bồi dưỡng từ bé chắc chắn phải vượt xa người bình thường, cho dù vẻ bề ngoài không toát ra vẻ cao sang đi chăng nữa. Tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nực cười thế này.  

             Chỉ có những nhà giàu vừa phất lên mới có con cháu thiếu hiểu biết và tu dưỡng như thế mà thôi.  

             Thực tế đúng như Diệp Phong suy đoán, Lưu Gia Vỹ đúng là con nhà giàu mới nổi.  

             Mấy mươi năm trước, đời bố mẹ của anh ta cũng chỉ là nông dân nghèo ở quê, sau đó nhờ đào than nên mới phất lên. Thường thì đối với những nhà giàu mới nổi này, bố mẹ ít học, cũng không chú trọng việc giáo dục và bồi dưỡng cho con cái. Giống như Lưu Gia Vỹ vậy, chưa tốt nghiệp cấp hai thì anh ta đã phải lăn lộn ngoài xã hội rồi.  

             Những lời vừa nãy, chẳng qua chỉ là thông tin từ sách vở mà anh ta học thuộc để ra oai với cánh phụ nữ mà thôi.  

             Nhưng quá rõ ràng, anh ta là một kẻ học dốt, chỉ việc học thuộc lòng thôi mà cũng nhớ sai.  

             Nên mới làm trò cười cho thiên hạ.  

             Sau đó Lưu Gia Vỹ cũng đã ngoan ngoãn hơn, mặt sa sầm, im thin thít.  

             Vương Vũ bị mắng xong thì sợ sệt vô cùng, chỉ biết vùi đầu ăn cơm, chẳng dám hó hé gì nữa.  

             Sau khi ăn xong bữa cơm lót dạ, mọi người chuẩn bị rời đi.  

             Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ nháy mắt ra hiệu với nhau. Đoạn, Vương Vũ đứng dậy, nhìn về phía Diệp Phong: “Cậu bạn họ Diệp này, biết cậu không có tiền nên cậu Lưu sẽ mời bữa cơm này. Nhưng ở đây còn vài chai rượu chưa khui, tôi không đem trả hết được, cậu giúp tôi một tay, không vấn đề gì chứ?”  

             “Hiểu Hồng và cô Trần Nam ra ngoài trước với cậu Lưu nhé. Mọi người đứng đợi ở ngoài một lát, hai chúng tôi sẽ ra ngay”.  

             Trần Nam nhìn sang Diệp Phong, thấy anh gật đầu, cô ta cũng đồng ý ra ngoài chờ theo lời dặn từ Vương Vũ.  

             Còn Diệp Phong thì cùng Vương Vũ ra sảnh để trả lại rượu và thanh toán.  

             Thanh toán xong xuôi, khi họ chuẩn bị rời đi thì bỗng có bảy, tám tên cao to chặn lại ngay trước cửa.  

             Cùng lúc ấy, có một gã đàn ông đầu trọc, ôm một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, đang chầm chậm bước xuống lầu.  

             Người phụ nữ ấy mặc váy sơ mi với áo cúp ngực màu hồng, vòng một đầy đặn hiên ngang, rung lên theo từng bước chân xuống lầu, chỉ sợ rằng ngay giây tiếp theo chúng sẽ nảy ra ngoài.  

             Dưới chiếc váy ngắn màu đen, là tất lụa màu da ôm lấy đôi chân dài, trông vô cùng gợi cảm.  

             Gã đầu trọc ôm người phụ nữ đẫy đà ấy bước xuống cầu thang.  

             “Đây là người mà cậu Lưu muốn đối phó à?”, sau khi xuống sảnh, tên đầu trọc ấy vừa âu yếm người phụ nữ diêm dúa kia trong lòng mình, vừa hờ hững cất tiếng hỏi.  

             Vương Vũ vội vàng cung kính tiến đến: “Phải, anh Triệu, chính là cậu ta”.  

             “Ừm, tôi biết rồi. Đi đi. Đã nhận tiền thì sẽ trút giận thay người khác. Tôi sẽ giải quyết nhanh gọn thôi”, hắn lãnh đạm trả lời, trông rất tự tin.  

             Thấy thế, Vương Vũ bèn rối rít cảm ơn: “Vậy thì xin cảm ơn anh Triệu”.  

             Dứt lời, Vương Vũ bèn quay người đi thẳng. Trước khi rời khỏi đó, hắn còn lạnh lùng mắng chửi Diệp Phong: “Đồ nhà quê, chờ chết đi!”  

             “Dám tranh đàn bà với cậu Lưu của chúng tôi à, vậy thì cho cậu chết!”  

             “Ha ha ha”.  

             Vương Vũ bật cười đầy hả hê rồi nghênh ngang rời đi. Ra khỏi nhà hàng, hắn bèn tìm đám người Lưu Gia Vỹ.  

             “Bác Vương à, anh Tiểu Phong đâu rồi?”  

             Đang đứng chờ bên đường, thấy chỉ có mỗi Vương Vũ xuất hiện, Trần Nam bèn khó hiểu hỏi.  

             Lý Hiểu Hồng cũng có phần lo lắng.  

             Vương Vũ bèn cười ha ha: “Không có gì đâu, cô Trần. Bạn trai cô tình cờ gặp được một người bạn, họ đang nói chuyện hăng say lắm, nên bảo chúng ta cứ đến hội trường trước đi, lát nữa cậu ta sẽ đến sau”.  

             “Yên tâm, cậu bạn Tiểu Phong sẽ không sao đâu mà”.  

             Vương Vũ cười to, sau đó giục mọi người cùng đến hội trường diễn ra đại hội.  

             Lưu Gia Vỹ nghe vậy thì đoán chuyện đã thành công, bèn nở nụ cười đắc ý.  

             “Phải đấy, Nam Nam. Chúng ta đến hội trường trước đi. Đại hội sắp bắt đầu rồi, đến muộn là không còn chỗ ngồi đấy. Anh bạn Diệp Phong đã lớn chừng này rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.  

eyJpdiI6ImlVa0t2dnp2UDRHdkVtMVF0anZXT1E9PSIsInZhbHVlIjoiS2hRWEdGMzRVMTZpSjZyb1Zyc0JLT2tNMkNMejJaK2ZUb2dndFwvZndjSVpFNW5Oc1BERjZNN3ZPV0Y0OTJnTVhkdVJyWUFGaHQxbUlTTUpDR1JKd3dnSHdNakRkV1JXOFdKQ0RNbXhqQ0M5RCtMY3ZKb3F2OVR2ZGtuXC8rcDNON0VrV3VRVmZ0QVB2dTlPYWJFZTQ1enBnZTRyNk5DTXdIaFIzZ2VzaEp6YUFkYkpIcVNzQitIVGJzZGttQnYxNit6Q2xwVFluRVc4XC9lQlY2NWVETlJRQmhuYThzZzZHRnZuMDgxeWdnOFRDeUc4VExtNHowUUd2UzNxeVJwdjBLbjl6bEdSZFNhXC9mN0dRZkV0NVRTZUNFaVRqOExJeEZGMFU3YzBcL21nQzhMSzVNYnVqSXhyVyttR2FuZTViUzNiN3JwbTIxY2tsMXpkK3Z2bUVVVXo1TUJzNUNQOTV0UmtcL1wvZGR3MHZiS2pGMXNiR0VJNjA5STBqc2FBaUdGU0tqSG95NFA2UFhsVGVuUlFxVm1cL1Q0eldSOVpHY0M5NkQxZW9HR2diZWJlWGJzPSIsIm1hYyI6Ijc1MGUwNzkyYTliNjUzMWYzYzRjZWNhNGU5YTlhZmM1ODUxZDUzYjE4MzRjZDNmYmNhZjdjNmJiYmZmMmExYzIifQ==
eyJpdiI6IkE4a1B5SkpuWnFXbldmbjhROGhvOEE9PSIsInZhbHVlIjoiU1wvMVpTS1RuWGdKWlIwd3VObjlhbDNkSmlMejNzY3hxRXR6clMwT0NhdVlySVdXU2JuMGlCRXpJZkJzWWwrQmlwWXNKZis4Tk02QjB4b0JOU2hyK2VBRzdycWFnSUVBSCszMUFJNFNielwvSGZmK04zckd2b1V2N3pJVlFheUVmQU5obVwvVHM5Tjc0V1hpd2JHOEE3bVwvR2tHaWl2Y1l3XC93QzZuY09lbkFSZnBcL2xQVFptZ2VZSkdDUGwyUUppUUNkT0ZRdzEwYVJpc0hmNVBoa3lIZEYxZ3JURk0zQ0VYWHZmMDFidUF6enVvdU14YTVmcFJBZ0t2d0lZdnRqTWd4MG5GSWdRMmRsejRlYjJ2YnhKOVwvTENtWDVXWjhyRVBPaUZPRitUUWd5S2RqWDl3bCswOHcyc1ZnR3N2V1c1Qzd6N3FGSlhKQlF0djcwd0I5WHp1QWNIWUIzZ3hMY1NqUkt6cGJZNkk5TDhlRHZuSVJMWG9MM3FZNkJiZG5ZbEx3UyIsIm1hYyI6IjI2YTgxYjk0ZmI3Mjc5MTQyMjRkNjk5NWE4OGYxODY1MzZhOTBjZWRlYWI5ZTVlMjc4ZTU1MWFmNzNlZWRlMjAifQ==

             Về phần Diệp Phong, cô ta nghĩ anh có bản lĩnh như vậy, chắc sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.

Ads
';
Advertisement