Một núi không thể có hai hổ.
Vùng đất Giang Đông, đương nhiên hai người Trần Ngạo và Triệu Vô Cực không dễ đối phó. Mười năm qua, hai bên luôn trong mối quan hệ đấu đá lẫn nhau.
Giờ đây, nếu không phải có sự xuất hiện của Ngô Hạ Vinh thì hai người bọn họ sẽ không đời nào chịu có mặt ở đây.
“Sếp Triệu đột ngột tới, không biết có chuyện gì?”
Cùng với sự xuất hiện của Triệu Vô Cực, bầu không khí lập tức trở nên đặc quánh. Niềm vui trên mặt mọi người cũng lập tức biến mất. Trần Ngạo càng đanh mặt hơn. Ông ta nhìn người đàn ông mặc vest trước mặt và lạnh lùng lên tiếng.
Triệu Vô Cực lắc đầu mỉm cười: “Sếp Trần không cần phải lo lắng như vậy. Tôi chỉ tới hỏi thăm thôi. Tiện thể xem xem sếp Trần của chúng ta tìm được cao thủ như thế nào để giúp Giang Đông đối phó với Ngô Hạ Vinh”.
“Giờ xem ra hóa ra lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch”.
“Nhìn cậu ta có lẽ chỉ tầm hai mươi tuổi thôi nhỉ”.
“Ở cái tuổi này thì có thể lợi hại được tới đâu?”
“Không biết là sếp Trần có trái tim vĩ đại hay là nhầm lẫn mà lại giao vấn đề sinh tử của Giang Đông cho một thằng nhóc lông còn chưa rụng hết thế này?”
“Nếu Giang Hải không còn ai có thể sử dụng thì nói với tôi một tiếng mà. Tôi mang tới cho sếp Trần mấy thằng giữ cổng nhà tôi, họ còn đáng tin hơn là cái tên cắc ké này”.
“Sếp Tô, mọi người nói có phải không?”
Triệu Vô Cực cười chế nhạo. Những người đứng phía sau cũng cười ha hả, nhao nhao phụ họa theo.
“Đúng vậy sếp Trần, thật không hiểu ông nghĩ gì nữa?”
“Dù tìm người cho đủ quân số thì cũng phải tìm ai săn chắc một chút chứ”.
“Ông nhìn cậu ta chẳng khác gì một con khỉ gầy gò khô đét, bị một cú tát chẳng phải là ngã lăn ra sao?”
Đám người Triệu Vô Cực nhìn Diệp Phong rồi lắc đầu ngán ngẩm. Đôi mắt họ ánh lên vẻ khinh thường.
“Triệu Vô Cực, để ý tới lời ăn tiếng nói của ông đi”.
“Sở tiên sinh không phải là người mà ông có thể sỉ nhục!”, Trần Ngạo nói với vẻ âm sầm, lạnh lùng nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cũng không thèm quan tâm. Ông ta chỉ cười xùy.
Sau đó ông ta phất tay, gọi cả đám rời đi.
Trước khi đi, Triệu Vô Cực quay lưng về phía Trần Ngạo, trầm giọng: “Sếp Trần, trong đại hội Thái Sơn lần này không chỉ có cuộc chiến hẹn trước của vùng Giang Đông và Ngô Hạ Vinh mà còn có cả cuộc chiến giữa tôi và ông đấy”.
“Ân oán mười năm, chúng ta cũng nên kết thúc dưới núi Thái Sơn luôn đi”.
“Nếu ông thua thì rời khỏi Giang Đông, nhường lại Giang Hải".
“Đấu đá bao năm qua, Triệu Vô Cực tôi vẫn không muốn ra tay quá mạnh với một người bạn như ông”.
Triệu Vô Cực lạnh lùng lên tiếng giống như tiếng gió lạnh thổi khắp căn phòng. Mấy người ông Lôi lập tức tái mặt.
Ầm.
Đúng lúc này, ở khu vực ngoài cửa bỗng phát ra tiếng nổ chói tai.
Một người mặc áo đen đứng bên cạnh Triệu Vô Cực dội một chưởng vào bức tường phía trước.
Cả bức tường bê tông bị người này đấm thủng. Những thanh sắt tạo khung ở bên trong cũng lòi ra ngoài cả mảng.
“Chuyện…chuyện này…”
Cả hiện trường xôn xao. Ông Lôi há miệng trợn mắt, Lý Nhị cũng đứng bật dậy vì kinh hãi, Trần Nam lập tức tái mặt.
Khinh thường!
Đây rõ ràng là khinh thường ra mặt!
Rõ ràng là Triệu Vô Cực muốn thông qua hành vi như thế này để nói với Trần Ngạo rằng những người mà ông ta trông cậy cách biệt như thế nào so với những thuộc hạ của Triệu Vô Cực.
Hơn nữa, điều khiến những người Trần Ngạo tức giận hơn nữa chính là dù Triệu Vô Cực bỏ đi từ lâu nhưng vẫn cho người mang tặng Diệp Phong một cỗ quan tài.
“Sếp Trần, thứ này là gia chủ của chúng tôi chuẩn bị cho Sở tiên sinh”.
“Để tránh tối nay, sau khi mất mạng tại đại hội thì sếp Trần lại phải đóng quan tài cho ngài ấy”.
“Ha ha ha, sếp Trần không phải cảm ơn đâu”.
Nói xong, người của Triệu Vô Cực vênh váo rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại mấy người Trần Ngạo cùng nhìn về phía cỗ quan tài trước mặt. Khuôn mặt họ tái mét, cắt không ra hạt máu.
“Tên Triệu Vô Cực này ức hiếp người quá đáng!”
“Đúng là không coi ai ra gì!”
“Người đâu, mang cỗ quan tài này đi đốt cho tôi”, Trần Ngạo tức giận quát lên.
Sắc mặt của ông Lôi và Lý Nhị cũng vô cùng khó coi. Họ cũng cảm thấy tức lắm.
Trước cuộc chiến lại tặng quan tài là điềm xui!
“Mau mang cỗ quan tài xui xẻo này đi đốt!”, ông Lôi gằn giọng.
Nhưng lúc này Diệp Phong chỉ cười. Anh thản nhiên nói: “Để lại đi, không chừng cần dùng tới thật!”
Câu nói của Diệp Phong hết sức tự nhiên nhưng ai mà biết anh ngầm có ý gì.
“Sếp Trần, tiệc rượu ngày hôm nay tới đây thôi”.
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút”.
Diệp Phong nói xong bèn đứng dậy.
“Anh Diệp, tôi đi cùng anh”, Trần Nam cũng đuổi theo. Trước mặt bao nhiêu người, cô cũng vẫn trò chuyện vô cùng tự nhiên với Diệp Phong.
Dù sao những người khác cũng là người bề trên, hơn cô rất nhiều tuổi. Chỉ có Diệp Phong là xấp xỉ tuổi cô.
Sau khi Diệp Phong rời đi, bầu không khí nặng nề trong phòng mãi mới chịu biến mất.
“Sếp Trần, chúng ta thật sự có thể tin tưởng vị Sở tiên sinh này sao?”, một lúc lâu sau, không ít người cảm thấy thiếu tự tin bèn nhìn Trần Ngạo và hỏi với vẻ lo lắng.
Đại hội Thái Sơn lần này có thể xem như cuộc đối kháng giữa các đại ca Giang Đông và Ngô Hạ Vinh.
Nhưng không phải toàn bộ tỉnh Giang Đông đều là một phe.
Mà chia ra một phần thế lực thuộc về phía Đông của Giang Đông do Trần Ngạo đứng đầu và một phần thuộc về phía Nam do Triệu Vô Cực đứng đầu.
Bình thường uy lực của Trần Ngạo và Triệu Vô Cực ở Giang Đông lớn tương đương, không ai sợ ai.
Nhưng giờ đây, ý của Triệu Vô Cực là cuộc chiến tranh giành thế lực giữa ông ta và Trần Ngạo cũng nên đi đến hồi kết trong đại hội Thái Sơn lần này.
Trần Ngạo cũng lo lắng vô cùng. Giờ đây loạn trong giặc ngoài, không ai biết ông ta phải gánh vác áp lực nặng nề như thế nào. Chuyện đến nước này, bọn họ không còn nhiều lựa chọn nữa.
“Chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào Sở tiên sinh, ngoài ra thì không còn lựa chọn nào khác”.
“Bây giờ, im lặng chờ đợi đi”.
Trần Ngạo trầm giọng, vẻ mặt đanh lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở cuối chân trời, ngọn núi Thái Sơn sừng sừng, cao chót vót chọc thủng cả mây xanh.
Gió mây vần vũ.
Đại chiến chưa tới mà gió bão đã dồn dập kéo đến.
“Triệu Vô Cực là đại gia của Giang Đông, mấy ông lớn của vài thành phố thuộc phía Tây đều đứng về phía ông ta cả”.
“Những năm qua, bọn họ đều muốn đã bố tôi ra khỏi vị trí hiện tại để hợp nhất toàn bộ Giang Đông”.
“Lần này, loạn trong giặc ngoài, áp lực chắc lớn lắm?”
Diệp Phong đã rời khỏi nhà hàng, đi dạo cùng Trần Nam trên con đường nhộn nhịp.
Mặc dù gió bão đang nổi lên ở Giang Đông nhưng những người dân thấp cổ bé họng ngoài kia vẫn không hề hay biết. Cả huyện An Ninh vẫn vô cùng bình lặng.
Lúc này khuôn mặt Trần Nam hiện lên vẻ muộn phiền, rõ ràng là cô đang lo lắng cho bố mình cũng như đại hội Thái Sơn lần này.
Thành và bại giờ chính là khoảng cách giữa sống và chết.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, bố cô sẽ không sao đâu”, Diệp Phong vẫn bình tĩnh như vậy.
Chuyện vừa nãy không hề khiến anh bị dao động.
Hai người đang thong dong bước đi, Diệp Phong ngẩng đầu thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng trước một sạp hàng gần đó và đang vui vẻ xem mấy món đồ trang trí nho nhỏ.
“Hả?”
Chết tiệt! Ở đây mà cũng gặp cơ à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất