Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Khu dân cư Liễu Nguyên.   

             Hôm nay Thu Mộc Trân dậy sớm khác thường. Cô không chỉ chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ mà còn đã hẹn với Tô Thiến đúng tám giờ sẽ khởi hành.  

             "Hả?"  

             Thế nhưng, trong lúc Thu Mộc Trân đang hâm lại sữa, dường như cô cảm nhận được một điều gì khác lạ nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.  

             Lúc này, trước cửa khu dân cư chỉ có vài chiếc xe sang đang rời đi chứ không có ai khác.  

             "Kỳ lạ, là cảm giác của mình sai sao?"  

             Ban nãy rõ ràng cô có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Nhưng xem ra chỉ là do cô tự nghĩ nhiều mà thôi.  

             "Xem ra đúng là mình cần phải ra ngoài giải tỏa tâm trạng thật rồi".  

             Chỉ một lát sau, Thu Mộc Trân đã chuẩn bị xong bữa sáng và bày lên bàn.  

             "Mẹ, bố, con đã hâm nóng sữa, lát nữa hai người có thể ăn luôn nhé".  

             "Con đã hẹn với Thiến Thiến cùng ra ngoài gặp một người bạn, có lẽ khoảng hai ngày sau mới về được".  

             Thu Mộc Trân vừa nói vừa xách hành lý đi xuống lầu.  

             Tô Thiến đã lái xe tới trước nhà Thu Mộc Trân và đang bấm còi inh ỏi. Cái cô gái ngốc này, nếu Thu Mộc Trân còn không xuống nhanh thì những người dân ở đó sẽ nổi điên lên vì tiếng ồn ào này mất.  

             "Thiến Thiến, cậu đã nghĩ ra chưa? Chúng ta sẽ đi đâu?"  

             Lúc này Thu Mộc Trân đã yên vị trên xe.  

             Tô Thiến lái một chiếc BW 525Li màu bạc, lao vun vút vào thành phố.  

             Lúc này trên đường vẫn thưa xe, cảm giác tự do thoáng đãng khi lái xe trên đường lúc đó khiến tâm trạng người ta rất thư thái.  

             "Yên tâm, mình đã tính xong cả rồi".  

             "Lần này, chúng ta đi leo Thái Sơn".  

             "Hồi còn đi học, mình vẫn luôn muốn đến đó. Chỉ tiếc rằng sau này ra nước ngoài chưa kịp đi, vừa hay giờ có cơ hội để đi rồi".  

             "Đợi sau khi chúng ta chinh phục được Thái Sơn thì sợ gì không chinh phục được đám đàn ông nữa?"  

             Tô Thiến đắc ý cười, trong xe mở một bài hát có giai điệu du dương, vô cùng vui vẻ.  

             "Còn nữa, Mộc Trân này, nghe bố mình nói ở gần Thái Sơn mấy ngày nay có một lễ hội gì đó to lắm, gần như toàn bộ tai to mặt lớn của Giang Đông đều quy tụ lại đó. Nào là Lý Nhị của Vân Châu, ông Lôi của Cảnh Châu, Trần Ngạo của Giang Hải đều sẽ tới".  

             "Hội lớn của Giang Đông, tất cả đám nhà giàu sẽ tụ họp lại, sẽ có rất nhiều nhân vật VIP".  

             "Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội đổi đời, gặp được thiếu gia nhà giàu mà chúng ta ngưỡng mộ ấy chứ?"  

             Tô Thiến cười hi hi, cái tính mê trai chắc đầu thai mới hết.  

             Thu Mộc Trân thấy vậy thì cũng hạn hán lời: "Thiến Thiến, bây giờ mình đang vô cùng nghi ngờ động cơ đi du lịch lần này của cậu".  

             "Mình thấy muốn chinh phục Thái Sơn là giả, muốn đi tìm soái ca mới là thật đúng không?"  

             "Cái tính bất kham của cậu bao giờ mới bớt bớt lại, chịu an phận một chút đây".  

             Bị Thu Mộc Trân vạch trần nhưng Tô Thiến cũng không hề đỏ mặt mà ngược lại còn cười hi hi.  

             Cái bộ dạng vô liêm sỉ đó thực không thua gì tên đàn ông thối tha nào đó.  

             Vừa nghĩ tới Diệp Phong, tâm trạng Thu Mộc Trân lại chùng xuống.  

             Đã một ngày rồi, từ sau đêm hôm đó, Diệp Phong không hề liên lạc lại với cô chứ đừng nói là chạy tới tìm cô.  

             Lúc này, trong lòng Thu Mộc Trân bỗng có chút không đành lòng và tự trách bản thân.  

             Những lời cô nói đêm hôm đó có phải quá nặng nề rồi không?  

             Mặc dù những điều Diệp Phong làm khiến cô rất giận, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì tất cả những điều anh làm đều là vì cô.  

             Kết thân lấy lòng Từ Lôi là để nâng cao địa vị của cô ở nhà họ Thu.  

             Anh bán mạng cho đám nhà giàu có lẽ cũng chính là vì cô.  

             "Chỉ là, Diệp Phong à, tại sao, tại sao anh không thể tự dựa vào sức mình, đường đường chính chính gây dựng sự nghiệp cho người đời phải thay đổi cái nhìn, để tôi được tự hào vì anh?"  

             Thu Mộc Trân cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu, trong lòng đầy thất vọng về Diệp Phong.  

             Chiếc xe lao nhanh như tên bắn, hai cô gái xinh đẹp tự mình lái xe đi tới huyện Anh Ninh dưới chân núi Thái Sơn.  

             Nơi đây ban đầu vốn là một vùng quê nghèo nàn.  

             Nhưng vì địa thế dựa vào núi Thái Sơn mà sau này phát triển ngành du lịch. Mỗi năm đều thu hút lượng lớn khách du lịch ngưỡng mộ cảnh đẹp, muốn chinh phục đỉnh Thái Sơn tới tham quan. Những khách du lịch này đương nhiên cũng góp phần thúc đẩy sự phát triển kinh tế của nơi đây.  

             Cho nên, từ một vùng quê nghèo, giờ nơi đây đã phát triển lên tới cấp huyện.  

             Vài ngày gần đây, nơi này vô cùng náo nhiệt.  

             Vô số xe sang tụ họp, các nhân vật có máu mặt từ bốn phương tám hướng trên khắp Giang Đông tề tựu lại đây như đã hẹn trước.  

             Huyện An Ninh hôm nay đột nhiên như biến thành trung tâm của cả Giang Đông này.  

             Ngày thường khó khăn lắm mới gặp được những nhân vật VIP như vậy nhưng hôm nay, ở nơi đâu cũng nhìn thấy họ.  

             Tất cả các khách sạn, nhà hàng chật kín người. Khách du lịch bình thường mà đến muộn thì đừng hòng tìm được phòng.  

             "Sở tiên sinh, tổng giám đốc Trần và những người khác đã bày sẵn tiệc trưa ở nhà hàng Thái Sơn để tiếp đón, tẩy trần cho tiên sinh".  

             "Hơn nữa, phòng nghỉ của tiên sinh cũng đã được sắp xếp sẵn, chỉ chờ tiên sinh tới mà thôi".  

             Lúc Diệp Phong tới huyện An Ninh thì đã là buổi trưa.  

             Lý Nhị kéo Diệp Phong tới thẳng khách sạn Thái Sơn để tập hợp với Trần Ngạo và những người khác theo kế hoạch đã định sẵn.  

             "Sở tiên sinh, lâu lắm không gặp. Dạo này tiên sinh khỏe không?"  

             "Ha ha ha ~"  

             Diệp Phong vừa xuống xe thì Trần Ngạo, ông Lôi và những người khác đã bước tới nghênh đón, nhiệt tình hỏi han và đưa tay ra bắt tay anh.  

             "Mọi người khách sáo rồi", Diệp Phong gật đầu, hàn huyên với họ vài câu rồi bước vào trong nhà hàng và yên vị trên bàn tiệc.  

             "Má nó!"  

             "Thanh niên đó là ai vậy?"  

             "Đến Trần Ngạo của Giang Hải cũng phải cung kính như vậy?"  

             "Ông Lôi của Cảnh Châu cũng đích thân ra đón!"  

             "Ôi ngầu quá mà!"  

             "Chắc gia thế dữ lắm ha?"  

             Những người xung quanh nhìn các ông lớn cung kính đứng nghênh đón Diệp Phong thì thi nhau bàn tán xôn xao.  

             Nhưng Diệp Phong và những người khác đã vào trong khách sạn rồi.  

             "Nam Nam, con ngồi cạnh Sở tiên sinh, nhớ rót nước bưng trà cho Sở tiên sinh", Trần Ngạo mỉm cười chào hỏi, rồi dặn con gái mình tới ngồi cạnh Diệp Phong.  

             Ông Lôi ban nãy vừa chen chúc để được ngồi cạnh Diệp Phong thấy vậy thì mặt tối sầm lại.  

             Trong lòng chửi thầm Trần Ngạo này thật tâm cơ, để con gái mình ngồi cạnh Diệp Phong chắc chắn là có dụng ý gì đó rồi.  

             E là muốn Diệp Phong làm con rể mình đây mà!  

             Có điều dù mắng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt, ông Lôi vẫn cười hi hi ha ha, dịch sang một chỗ để Trần Nam vào ngồi cạnh Diệp Phong. Dù gì cũng là bậc cha chú, không thể mặt dày đi tranh chỗ của đám hậu bối được.  

             "Anh Tiểu Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi".  

             Sau ngày được chứng kiến bản lĩnh của Diệp Phong, Trần Nam giờ đã trở thành fan hâm mộ của anh.  

             Hoặc là do từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Trần Ngạo nên Trần Nam đặc biệt yêu thích võ thuật, vô cùng thích xem những trận đấu võ kịch tính.  

             Hôm nay có hội võ ở Thái Sơn, một ngày hội hiếm có như vậy, Trần Nam đương nhiên không thể bỏ lỡ. Cô ta đã làm đủ mọi cách để được theo đến đây.  

             "Vốn tôi không định cho nó tới".  

             "Nhưng đứa con gái này, cứ nhất định đòi tới cổ vũ cho Sở tiên sinh, đến tôi cũng không ngăn được".  

             Trần Ngạo cười ha ha nói.  

             Trần Nam cũng cười hi hi phụ họa: "Anh Tiểu Phong của con lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ đánh bại Ngô Hạ Vinh. Giây phút huy hoàng của anh Tiểu Phong, con đương nhiên không thể bỏ lỡ".  

             "Giây phút huy hoàng sao?"  

             "Tôi thấy có mà giây phút bẽ bàng thì có".  

             Thế nhưng, vào lúc mọi người đang cười cười nói nói thì ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồ Tây, dẫn đầu một đoàn người đi vào.  

             Người đi đầu này khóe miệng nhếch lên cười lạnh, vẻ mặt đầy ác ý. Người đó vừa xuất hiện đã không hề kiêng kỵ gì mà hạ thấp Diệp Phong.  

             Thấy người này tới, không ít người có mặt ở đó đều kinh ngạc.  

eyJpdiI6Ilk0TXUydVNFVmF4SWFkdVoyU2hZclE9PSIsInZhbHVlIjoiS2VYcVVtODZKQUFiVUI2K2RJall3cE5naHZZQWltRjZEbG04dWpxNnU0TENDWUluKytUays4UjZQK3NlVG54TFBkWG5XcUdkU2NXZUJLTm5tZFNZZkE2aUtuWXNRR1VpUGREZUU2MTR3YkpOMDZwUVR2QTVhemZwNUZpUWhSZVd5U1l3MGdCSkJJK0l3R2pmbnN1NGdyUmpOaVR1MTFadjVvWjBKcEU3M2tWM2F2dFQ0N210QlwvVGtjR09KRlA4ZHZya1hMM1wvUkJGQ0tkNHlEeGtQK3d6UUtFc1wvOFdhWGRBdWNzVVhxZkY1TThcL1BvdmZlalJiRzNBZ3Y2OTNYYXN2Qk9mMmNhaks1Y1JUZE13a05Ceis4T0FxZk1aQWN4MzIyait3T3R0d0RRSklHeENTU1hFWnpHckhZQjB0YURzcVZtaUtXaUplVzJla2JpM1krc0lpS0pobXZzdENYNFM0Z1wvTEg0WDg2dUdrMnVNWXc4cUY0Mjh0ZFFWaGU4SXhNSm1UVHg2cGxiMW9ZdDZlSjFZV3l3PT0iLCJtYWMiOiJkMmFjZGQ2NjAxYjljZDlkYzdiMDUwMjYwMGUzMTY2MGU4MTA5OTM2NmQ4ZjAzODI1YmM1ZTkxYzFhMzIxZDI2In0=
eyJpdiI6IlhjQjIxb2RKZDJmc2RrRjZWYklRenc9PSIsInZhbHVlIjoiOWZpenZLVFFZcVwvaStidHRncytmV3FYYU9zMTN0cDdsckxYNE16c3p6ejFycmJoZ01sd09TcEdnMXZqTjFxT2t1S0lPUlBOWHNUUytKNUdNNlJqRjFlWXljcTBaaHFaWWxzSUxqclRnOEVldndXMlVwRVpFcnBFa2t4Y3hhZzFhajQwMDZVVlY5V2lXTks1RzlZb1lxUlRRcDU2TmV3eTFqT1FFa0g3OWRYXC9hRlBTWjB2XC9TVmtNdmtaK0tKRnBaZTVONDRCN0ZTdzZMejN1aFlJWUhnbmlxMVo4V3lWMzhOc2J4MjM0WGI1VTRDZ2dpdkJldlV1cWdsb1V4VEFTalBUbWp6Yk9KU2NnS2RVQlo3TEhrQnc9PSIsIm1hYyI6ImFlMDc4MzU0ZDk1NGM1MmRmNzdlOWFhM2I1YzVmNzA3ODQwMThjODk0NGQ2YWI2NzdjMDlmMjBhMDZhNDFiNzYifQ==

             Tại sao Triệu Vô Cực lại đến đây?

Ads
';
Advertisement