Hàn Tuyết cười tươi như hoa khi cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Diệp Phàm.
Niềm hạnh phúc lan toả khắp trên gương mặt cô, nhưng lại khẽ đẩy Diệp Phàm ra.
Cười nói: “Mau đi, đừng để phải tiếc nuối, cũng không biết tới bao giờ mới gặp lại, nhưng không được làm gì quá đà đâu đấy nhá, cùng lắm chỉ cho anh hôn tạm biệt thôi đấy!”
“Anh...”, Diệp Phàm cười khổ.
Hàn Tuyết ngắt lời anh, tức giận nói: “Mau đi đi, anh dám không nghe lệnh của em?”
“Nghe chứ, lời của vợ là thánh chỉ, anh đi rồi sẽ về ngay...”, Diệp Phàm nói xong rồi nhanh chóng chạy ra xe.
Hàn Tuyết mỉm cười khi nhìn dáng vẻ vội vàng chạy ra xe của Diệp Phàm.
Là người phụ nữ, đương nhiên cô rất nhạy cảm, cô ích kỷ muốn giữ Diệp Phàm là của riêng mình.
Thế nhưng, cô cũng đã tận mắt chứng kiến Hoắc Thanh Thanh vì Diệp Phàm mà làm rất nhiều việc.
Trong trận chiến núi Bắc Manh, vì cô mà Hoắc Thanh Thanh cũng suýt chút mất mạng, đến cả anh trai Hoắc Nguyên Vũ của cô ta cũng đã bị thương không hề nhẹ.
Tất cả những điều này đều là tình bạn giữa Hoắc Thanh Thanh với Diệp Phàm, trải qua nhiều sự việc như vậy thật sự vợ chồng cô đã nợ Hoắc Thanh Thanh quá nhiều.
Cô không phải là người cổ hủ, trong khoảng thời gian này cô cũng đã biết được rằng ngoài thế giới bình thường này ra, còn tồn tại cả một thế giới võ thuật cổ đại.
Những người này, có võ công cao cường, thường ẩn mình trong rừng sâu, không màng tới chuyện xã hội bên ngoài, nhưng sức phá huỷ của bọn họ lại quá lớn, còn Diệp Phàm đã dấn thân vào con đường này.
Hàn Tuyết không quá rõ thế giới của Diệp Phàm rộng lớn tới nhường nào, nhưng cô biết anh cần giúp đỡ, cần Hoăc Thanh Thanh giúp đỡ.
Tại biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Thanh Thanh đã thu dọn xong đồ đạc, ngồi ngoài cổng, ngẩng đầu ngắm trăng.
Hoắc Nguyên Vũ lặng lẽ bước đến gần Hoắc Thanh Thanh khi cô ta đang ngồi chờ sư phụ tới đón. Thấy em gái mình như vậy, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy tức giận.
“Thanh Thanh, cậu ta là thằng đểu, còn nhớ nhung làm gì một người đã có vợ như cậu ta chứ”, Hoắc Nguyên Vũ là người thẳng tính, Hoắc Thanh Thanh nghĩ gì, người làm anh như anh ta đương nhiên hiểu rất rõ!
“Anh, anh nói linh tinh gì vậy...”, Hoắc Thanh Thanh né tránh ánh nhìn của anh ta, tức giận nói.
“Hừ, em coi anh là thằng ngốc hả?”
"Lại còn chạy qua đấy để chào tạm biệt, tưởng anh không biết suy nghĩ của em chắc? Anh thấy cũng khó hiểu, cậu ta là người đã kết hôn rồi, lại còn ở rể thì có gì tốt cơ chứ?”, Hoắc Nguyên Vũ nói.
“Trong sư môn có đầy thanh niên tài giỏi ra, chọn bừa một người cũng mạnh hơn cậu ta nhiều, nếu vẫn không ưng thì anh sẽ liên hệ với anh cả, để anh ấy chọn một rể hiền trong sư môn của anh ấy!”
“Anh, anh nói linh tinh cái gì vậy hả, có phải ngứa đòn rồi không...”
Hoắc Thanh Thanh bị Hoắc Nguyên Vũ nói tới nóng mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Hoắc Nguyên Vũ lạnh lùng cười: “Hừ, anh nói linh tinh, nhưng anh nghe nói, đến cả nụ hôn đầu tiên của em cũng dành cho cậu ta luôn rồi!”
“Anh...không có chuyện gì, em bóp chết anh bây giờ...”
Hoắc Thanh Thanh xấu hổ vô cùng, nhéo cánh tay Hoắc Nguyên Vũ, bất giác trong lòng thầm chửi chị Hồng, chuyện này cô ta chỉ nói với một mình chị Hồng, nhưng trong vô thức cô lại nói thành lời.
“Em cũng đừng trách chị Hồng, là anh điều tra ra, bảo chị ấy nói”.
“Em gái anh xinh đẹp thế này, một thằng ở rể như cậu ta thì có tư cách gì mà đánh cắp trái tim của em, nếu như cậu ta đứng ở đây, xem anh có đánh chết cậu ta không!”, Hoắc Nguyên Vũ tức giận nói.
Hoắc Nguyên Vũ không tin Diệp Phàm không biết em gái mình có tình ý với Diệp Phàm, tối nay em gái mình phải đi, nhưng tên khốn nạn đó còn không tới tiễn.
“Anh, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn...”
Hoắc Thanh Thanh không nhéo anh ta nữa, mà ôm cánh tay anh ta, nũng nịu nói: “Người ta có vợ rồi, tự dưng chạy tới tiễn em dễ gây hiểu lầm lắm, mà bọn em cũng chỉ là bạn bè thôi, không cần thiết phải làm như thế, có anh tiễn em là được rồi!”
“Em...”, nghe Hoắc Thanh Thanh nói đỡ cho Diệp Phàm, Hoắc Nguyên Vũ lại càng giận hơn.
Ấn tay lên trán cô ta: “Bạn bè? Thế em có tin là như thế không?”
“Cậu ta chỉ gọi một cú điện thoại là em đã chạy đi lo mọi việc, em hận không thể kéo cả nhà họ Hoắc ra để giúp cậu ta ấy chứ, vì để cứu vợ cậu ta, mà chính em cũng suýt mất mạng đấy”.
“Vì giúp cậu ta giết chết ông hai của nhà họ Thượng Quan, em còn đích thân ra mặt, em có biết ngộ nhỡ thất bại, nhà họ Thượng Quan sẽ khiêu chiến với cả nhà họ Hoắc chúng ta hay không, đến lúc đó hậu quả nghiêm trọng ra sao em có rõ không hả?”
“Là bạn thân tới mức nào mới đi làm mấy chuyện như vậy chứ?”
Hoắc Nguyên Vũ lôi từng chuyện ra nói, bởi anh ta biết cả mọi chuyện.
Là cậu chủ nhà họ Hoắc, anh ta muốn biết điều gì người nhà họ Hoắc lại dám giấu anh ta sao?
Hoắc Thanh Thanh cắn môi không nói gì, Hoắc Nguyên Vũ lại tiếp tục dạy dỗ: “Những người luyện võ như chúng ta, không quan tâm tới những quy tắc trên thế gian này, người đàn ông thì nên gánh vác trách nhiệm của mình, không nên phản bội lại người phụ nữ mà mình yêu, thì có một hay hai người vợ đã sao chứ?”
“Còn em nữa, thích người ta thì cứ nói ra, đợi em đi rồi anh sẽ tới tìm cậu ta, để cậu ta nói rõ suy nghĩ của mình cho anh biết, nếu như cậu ta không đồng ý, thì sau này cậu ta phải cắt đứt mọi quan hệ với em, bằng không Hoắc Nguyên Vũ anh sẽ kéo cả nhà họ Hoắc tới giết chết cậu ta!”
“Anh...”, Hoắc Thanh Thanh cảm động ôm chầm cánh tay Hoắc Nguyên Vũ.
Nhưng đồng thời cô ta cũng thầm thở dài, vì chuyện giữa cô ta và Diệp Phàm là điều không thể, cho dù cô ta có đồng ý thì Diệp Phàm chắc chắn sẽ từ chối.
Và còn cả Hàn Tuyết nữa, vì làm thế chẳng khác nào gây ra tổn thương cho Hàn Tuyết, cô ta không thể trở thành người phụ nữ xấu xa đi phá hoại hôn nhân của người khác!
“Vèo!”
Đúng lúc này, có tiếng xe từ bên ngoài vọng tới, chiếc xe phóng với tốc độ cao đi về phía biệt thự nhà họ Hoắc.
Hai người bọn họ ngờ vực trông ra, chiếc xe phóng như bay tới, ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh chợt có chút ảm đảm, Diệp Phàm sẽ không tới tiễn cô ta.
Chuyến đi lần này không biết bao giờ mới được gặp lại, nhưng cô ta nhanh chóng giấu nhẹm ánh mắt đó đi, nhìn Hoắc Nguyên Vũ cười nói: “Anh, có khi là sư phụ tới đón em đấy, em đi đây!”
Hoắc Nguyên Vũ khẽ xoa đầu cô ta: “Tới đó rồi thì quên cậu ta đi, tập luyện cho tốt, sau này anh sẽ tới thăm em!”
“Soạt!”
Chiếc xe vừa tới trước cổng, liền tạo một cú hất đuôi xe đẹp mắt, rồi đỗ lại.
Cả Hoắc Thanh Thanh và Hoắc Nguyên Vũ đều ngẩn người, vì sư phụ cô ta không lái xe như thế.
Cánh cửa xe mở ra chỉ thấy Diệp Phàm nhảy xuống, tươi cười nói: “Thanh Thanh, tôi tới tiễn cô!”
“Diệp Phàm...”, Hoắc Thanh Thanh ôm miệng, khó tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
“Anh Nguyên Vũ!”, Diệp Phàm đi tới chào hỏi Hoắc Nguyên Vũ.
Hoắc Nguyên Vũ cười, nhưng lại lập tức nghiêm mặt lại, đấm thẳng vào ngực Diệp Phàm một cú: “Thằng khốn như cậu cũng biết đường tới tiễn Thanh Thanh cơ đấy, cũng coi như lương tâm chưa bị chó tha, nếu cậu mà không tới, ngày mai tôi sẽ cho người nhà họ Hoắc tới đập chết cậu!”
Diệp Phàm cười khổ, Hoắc Thanh Thanh liền nhéo Hoắc Nguyên Vũ, nói: “Anh đừng nói mấy lời xàm xí đó nữa, cẩn thận em đánh chết anh đấy!”
“Haizzz, tên còn trong sổ đỏ mà đã nghĩ cho người khác rồi, thật đau lòng quá mà...”, Hoắc Nguyên Vũ cố tình làm ra vẻ đau lòng, rồi đẩy Hoắc Thanh Thanh ra, quay đầu đi vào trong biệt thự, để hai người họ có không gian riêng.
Gương mặt Hoắc Thanh Thanh đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nghe anh trai tôi nói bừa, con người anh ấy là như vậy”.
“Cảm ơn anh đã tới tiễn tôi!”
Diệp Phàm lắc đầu cười: “Anh ấy nói đúng, tôi quả thực là một thằng tồi...”
Dưới ánh trăng, hai người ngồi bên bờ sông, không nói gì.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất