Giữa biển khơi mênh mông, tiếng súng oanh tạc, Lâm Thanh Đế phẫn nộ hét lớn!
Đợi đến khi trực thăng mà hắn ta phái tới nơi thì mấy người Diệp Phàm đã đi rồi, chỉ còn lại thi thể đầy trên đất.
Hắn ta không hiểu có vấn đề ở chỗ nào, sao hai người Diệp Phàm lại có thể tìm ra chỗ hẻo lánh kia.
Hy Hy bị cứu đi rồi, lợi thế của hắn ta lại mất đi một cái, nhưng lòng hắn càng thêm cảnh giác!
“Cho tàu ra biển đi, tao muốn đêm mai tất cả chúng nó phải chết hết!”, Lâm Thanh Đế gầm lên, hắn vốn quyết định đích thân lên tàu Tissot, giết chết Diệp Phàm.
Nhưng bây giờ hắn ta đã thay đổi ý định, lỡ mà thất bại thì hắn chết chắc.
Hơn nữa, hắn ta nghi ngờ Diệp Phàm đã biết hắn đang ở ngoài biển, điều này khiến hắn lo lắng vô cùng, nhưng may mà hắn vẫn luôn ẩn nấp!
Khu biệt thự số một, mấy người Diệp Phàm đã về nhà, Hàn Tuyết cũng về đến nơi, nhưng khiến họ bất ngờ là Hoắc Thanh Thanh cũng ở đây.
“Sao thế? Không chào đón tôi à?”, thấy Diệp Phàm bất ngờ, Hoắc Thanh Thanh nhướn mày, hài hước nói.
“Nào dám!”, Diệp Phàm đùa đùa cười.
“Hy Hy…”, Hạ Sương Nhi đi ra, gọi một tiếng rồi vội vàng chạy qua ôm cô bé, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn thấp thỏm lo lắng.
Luôn cho rằng là do mình nên Hy Hy mới bị bắt mất, chị Hạ cũng chạy đến ôm, không ngừng nói xin lỗi.
“Đúng rồi, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn nói với mấy người”, Hoắc Thanh Thanh nói.
Bọn họ nhìn cô ta, Hoắc Thanh Thanh nói với Diệp Phàm: “Hội nghị giao lưu giữa các doanh nghiệp ngày mai không hề đơn giản, tôi khuyên các anh đừng tham gia!”
“Tại sao?”, Diệp Phàm hỏi.
“Lần hội nghị giao lưu doanh nghiệp này, vốn do Hội doanh nhân thành phố Cảng tổ chức, nhưng một trong những thành viên quan trọng nhất của hội doanh nhân thành phố Cảng - tập đoàn Võ Uy là sản nghiệp lớn nhất của võ đường, tôi biết được tin đến lúc đó Đường Kỳ Tài sẽ nhắm vào các anh!”
“Gã ta bị ăn đập vẫn chưa đủ à?”
“Đúng là cho rằng tôi không dám giết gã!”, giọng của Diệp Phàm trở nên lạnh như băng.
Bây giờ đã cứu được Hy Hy, anh quyết định cùng Hàn Tuyết đến tham gia Hiệp hội doanh nhân.
“Vậy chúng ta đừng đi nữa, chỉ là việc mở rộng thị trường bị chậm lại chút thôi, không sao đâu!”, Hàn Tuyết lên tiếng.
Bọn họ không phải là thiếu tiền, Hiệp hội doanh nhân kia chỉ là để tiếp cận với nhiều doanh nhân hơn, có lợi ích rất lớn với sự phát triển của Công Nghệ Tuyết Phàm.
“Các anh có thể không tham gia, nhưng theo như tôi biết thì hội đồng y tế và dược liệu của hội doanh nhân sẽ bàn luận về Công Nghệ Tuyết Phàm”.
“Bàn luận cái gì?”
“Đây là tin chính thức từ hội đồng sao?”, Diệp Phàm hỏi.
“Không chính thức, hội đồng này bao gồm tất cả các công ty hoạt động trong lĩnh vực y tế, điều trị y tế cùng các sản phẩm chức năng, là tổ chức phi chính phủ!”
Hoắc Thanh Thanh giải thích: “Nhưng, tổ chức này có lực lượng rất lớn, không hề thua kém tổ chức chính phủ, nội dung bàn luận tôi vẫn chưa rõ, nhưng có một điều có thể chắc chắn đó là nhắm vào sản phẩm của các anh!”
Sản phẩm của Công Nghệ Tuyết Phàm là tinh chất dưỡng thể, một bộ hai chai giá ba mươi ngàn, đó chính là sản phẩm ăn tiền chủ chốt.
Lợi nhuận khổng lồ khiến bất kỳ công ty nào cũng ghen ghét, đố kị, càng quan trọng hơn là do vấn đề sản xuất nên tinh chất dưỡng thể của bọn họ không ủy quyền cho công ty ngoài.
Cũng có nghĩa, họ là thương hiệu độc quyền!
“Cái này thì tôi biết một chút, tôi nghe nói lượng khách ở một số công ty dược mỹ phẩm đã giảm hẳn, một trong các nguyên nhân là do tinh chất dưỡng thể của công ty chúng tôi, có lẽ là đã động chạm đến lợi ích của bọn họ!”, Hàn Tuyết hơi bất đắc dĩ nói, nhưng lại thấy tự hào.
Điều này nói lên rằng, sản phẩm của họ đã được thị trường tiếp nhận!
“Ngoài ra, tôi còn nghe nói hội đồng muốn kết nạp Công Nghệ Tuyết Phàm vào với tư cách thành viên, đúng chứ?”, Hoắc Thanh Thanh hỏi.
“Đúng vậy, lần này họ mời chúng tôi đến chính vì nguyên do đó, nhưng nếu như có nguy hiểm thì không đi nữa, sản phẩm tốt hay không thì để người tiêu dùng đánh giá!”, Hàn Tuyết nghiêm mặt nói.
Diệp Phàm nhăn mặt, anh lắc lắc đầu: “Tuyết Tuyết, em nghĩ đơn giản quá rồi, bảo người tiêu dùng đánh giá như nào?”
“Nếu như bọn họ tung tin đồn nhảm thì sao? Gần như là tất cả các công ty dược, y tế, sản phẩm chăm sóc sức khỏe đều ở đó, nếu như họ liên hợp lại chơi xấu cô lập chúng ta, thì đó là phiền phức rất lớn”.
“Phải biết rằng dù sao chúng ta cũng là công ty mới, sản phẩm mới, hơn nữa miệng đời đáng sợ!”
“Vậy chúng ta?”, Hàn Tuyết cau mày.
Tuy rằng rượu ngon không ngại ngõ sâu, nhưng nếu như người ta muốn cô lập anh, rượu ngon không truyền được ra ngoài, thì dù có thơm cũng chẳng làm gì được?
“Đi, đường đường chính chính mà đi, họ muốn chúng ta gia nhập, có lẽ là muốn tranh thủ chiếm lấy ít lợi ích, đến lúc đó xem xem họ nói như nào, làm như nào…”
“Còn về Đường Kỳ Tài, nếu mà gã muốn làm ra chuyện gì thì tôi sẽ không ngại ngầm cho hắn chầu trời luôn!”, giọng của Diệp Phàm lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ có có một điều mà anh không nói, anh lo nhất vẫn là Lâm Thanh Đế!
Bây giờ Lâm Thanh Đế đang núp ở trong bóng tối, giống như một con rắn độc rình mồi, chuẩn bị cắn anh bất cứ, anh phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Các cụ nói rồi, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương, cái cảm giác này khiến Diệp Phàm rất không vui!
Lúc này, Hoắc Thanh Thanh cười duyên, nói: “Còn nữa, ngoài chuyện đến nói cho các anh tin tức tôi có được ra, thì còn có chuyện đó là tôi đến để chào tạm biệt mọi người!”
“Tạm biệt?”, Diệp Phàm chau mày.
“Đúng vậy, hôm nay đích thân sư phụ sẽ đến đón tôi, không trốn được nữa, sư môn sắp bắt đầu rồi, bắt buộc phải về chuẩn bị”, Hoắc Thanh Thanh nhướm mày tinh nghịch nói.
“Tôi đi trước đây, đừng có nhớ tôi quá nha…”, Hoắc Thanh Thanh nở nụ cười xinh đẹp, vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài cổng khu biệt thự.
Cô quay người, nụ cười vẫn còn trên môi mà nước mắt đã không nhịn được đong đầy khóe mắt!
Bóng người như tranh, tiêu điều vắng lặng!
Lòng Diệp Phàm nhói một cái, trong khoảnh khắc anh chợt nhớ ra lời hẹn với Hoắc Thanh Thanh!
Dạy cô nửa sau của Bát Cực Quyền để cô tỏa sáng trong cuộc so tài ở sư môn, tránh bị sư phụ trừng phạt!
Mà thực tế là anh bận tối tăm mặt mày, đến mức số lần dạy võ cho Hoắc Thanh Thanh dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.
Ngược lại Hoắc Thanh Thanh giúp anh rất nhiều lần, thậm chí còn suýt nữa phải dùng tính mạng để trả giá!
Bây giờ cô phải đi rồi lại không hề nhắc đến lời hẹn ngày đó, trong lòng Diệp Phàm thấy vô cùng hổ thẹn!
Bữa tối, chị Hạ mang đồ ăn lên, hôm nay Hy Hy đã được cứu về.
Chín món mặn, một món canh, vô cùng phong phú, nhưng Diệp Phàm chẳng có lòng dạ nào để ăn.
Ráng ăn mấy miếng, lúc này Hàn Tuyết đứng dậy vỗ vỗ người Diệp Phàm vài cái, chỉ ý đi ra ngoài.
“Có chuyện gì sao vợ?”, Diệp Phàm đi theo, ôm lấy vòng eo con kiến của Hàn Tuyết cười nói.
“Đi đi, chạy nhanh một chút, có lẽ vẫn đuổi kịp Thanh Thanh…”, Hàn Tuyết véo nhẹ lên cánh tay anh nói.
“Không cho em nói vậy…”, Diệp Phàm ôm chặt lấy Hàn Tuyết, có một câu anh không nói ra, không có Hàn Tuyết có lẽ anh đã chết lạnh vào cái đêm mùa đông năm đó rồi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất