Ở rể? 

             Câu hỏi này của phóng viên khiến mọi người ngạc nhiên, ai nấy đều sinh lòng hóng hớt. 

             Tất cả máy quay hướng thẳng vào Diệp Phàm, trên trán Hàn Tuyết rịn ra mồ hôi, dù sao thì “ở rể” cũng là một cụm từ nhạy cảm. 

             Diệp Phàm là người kiêu ngạo như thế, cô không khỏi toát mồ hôi, một suy nghĩ bỗng dâng lên trong lòng. 

             Nhưng Diệp Phàm chỉ cười một tiếng, anh thừa nhận thẳng thừng: "Anh nói không sai, tôi là người ở rể, nhưng anh nói tôi không có địa vị thì tôi không dám tán thành!" 

             Diệp Phàm chỉ vào Hàn Tuyết, cười nói: "Đây là vợ tôi, Hàn Tuyết, chắc hẳn phóng viên các anh đều biết những vinh dự mà cô ấy từng giành được nhỉ?" 

             "Tất nhiên, cô Hàn từng được xưng là hoa khôi thành phố Cảng suốt ba năm liền, còn được vinh danh là nữ thần trong giới kinh doanh, đương nhiên là chúng tôi biết cô ấy chứ", lại có một phóng viên đứng ra nói. 

             "Tốt..." 

             Diệp Phàm mỉm cười, anh nhìn về phía Hàn Tuyết, nói: "Tiểu Tuyết, em có sẵn lòng thể hiện tình yêu mà em dành cho anh ngay trước mặt mọi người không?" 

             Giọng nói dịu dàng ấy khiến trái tim Hàn Tuyết đập thình thịch, mọi người nhìn không chớp mắt, muốn xem thử Hàn Tuyết sẽ làm như thế nào. 

             Trái tim Hàn Tuyết đập loạn lên, nhưng cô là một cô gái quyết đoán. 

             Ngay trước mắt bao người, Hàn Tuyết ôm cổ Diệp Phàm và hôn anh nồng nhiệt. 

             "Woa, hôn say đắm kiểu Pháp..." 

             Không biết ai hô lên một tiếng, đám phóng viên chụp ảnh lia lịa. 

             Ngày mai, chắc chắn hình ảnh này sẽ lên trang đầu, thậm chí còn có phóng viên lấy giấy bút ra ghi lại một tiêu đề rất phèn: "Hoa khôi thành phố Cảng hôn người chồng ở rể ngay trước mặt mọi người, thể hiện địa vị của đàn ông!" 

             Trong đám đông, nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi người có một tâm trạng khác nhau. 

             Hoắc Thanh Thanh hơi ghen, cô ta quay đầu đi một cách mất tự nhiên. 

             Lưu Tú Cầm ở đằng sau thì tức điên lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng chẳng dám ho he gì. 

             Trong chiếc xe Mercedes, Đường Kỳ Tài âm trầm mặt mày, gã ta muốn dùng phóng viên để sỉ nhục Diệp Phàm, không ngờ lần nào anh cũng giải quyết được. 

             Nụ hôn đê mê kéo dài những ba phút trước mặt mọi người, Hàn Tuyết thở hổn hển dừng lại, xung quanh vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. 

             Nữ tổng giám đốc tốt với anh chồng ở rể như thế này thì nhất định là rất lương thiện và giàu lòng nhân ái, sản phẩm sẽ không có vấn đề gì đâu. 

             Không đạt được mục đích của mình, tên phóng viên vừa nãy lẳng lặng lùi về phía sau. 

             Hắn không ngốc, sếp tổng đích thân hạ lệnh làm khó Diệp Phàm thì chứng tỏ thế lực đằng sau Diệp Phàm cũng không nhỏ, hắn không muốn bị Diệp Phàm nhớ thù. 

             Diệp Phàm hớn hở trả lời những câu hỏi khác của đám phóng viên, khuôn mặt của Hàn Tuyết đỏ ửng. 

             Trong mắt cô đong đầy tình cảm, mang theo đôi chút sùng bái, xem Diệp Phàm lần lượt giải quyết từng nan đề một. 

             Trên sân khấu, hầu hết mọi câu hỏi đều do Diệp Phàm trả lời. Lúc này, Vu Hân Tuệ bước lên, kề vào tai Hàn Tuyết nói nhỏ vài câu. 

             Ánh mắt của Hàn Tuyết hơi thay đổi, cô lấy ly do để đi theo Vu Hân Tuệ. Diệp Phàm cảm thấy lo lắng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt rồi, nếu không thì Hàn Tuyết sẽ chẳng vội vã như thế. 

             "Hân Tuệ, rốt cuộc bọn họ nói thế nào?", nhân lúc đi đường, Hàn Tuyết trầm giọng nói. 

             "Mình không rõ lắm, phần tiếp theo là đến lượt minh tinh lên sân khấu, sau đó mới bắt đầu nghi thức cắt băng, nhưng Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên lại nói muốn gặp cậu ngay lập tức, nếu không thì bọn họ sẽ đi, không tham dự lễ khánh thành hôm nay nữa". 

             Vu Hân Tuệ hơi nổi giận, hai người đó ăn nói ngạo mạn, khác hẳn với lần đầu tiên gặp mặt. 

             Hơn nữa bọn họ cũng không nói thẳng với cô ta, mà là thông qua người đại diện để biểu đạt ý muốn, đã thế còn bắt Hàn Tuyết đích thân tới mới được. 

             "Hừ, mong là bọn họ biết điều một chút!", sắc mặt của Hàn Tuyết rất lạnh lùng, có phong phạm của nữ tổng giám đốc bá đạo. 

             Trong phòng khách cao cấp, một nam một nữ đang ăn nho, người đàn ông vắt chéo hai chân, đằng sau còn có một nữ trợ lý massage cho hắn ta. 

             "Anh Trịnh, cô Từ, để hai người đợi lâu rồi". 

             Vào phòng, Hàn Tuyết bày ra vẻ mặt tươi cười, tỏ vẻ khách khí với bọn họ. 

             Nhìn thấy Hàn Tuyết, Từ Diệc Huyên khẽ "ừ" một tiếng, thái độ khá lạnh nhạt. 

             Trịnh Tuấn Triết đứng lên, có vẻ khá sững sờ trước vẻ đẹp của Hàn Tuyết, hắn ta tươi cười phong độ: "Tổng giám đốc Hàn, xin lỗi vì đã bắt cô tới đây trong lúc bận mải như thế!" 

             Hàn Tuyết chạm nhẹ vào tay của Trịnh Tuấn Triết rồi lập tức rút lại, khiến Trịnh Tuấn Triết hơi thất vọng, hắn ta còn chưa kịp cầm tay Hàn Tuyết nữa. 

             Từ body cho đến nhan sắc, Hàn Tuyết đều không thua kém gì tiểu hoa đán Từ Diệc Huyên, điều quan trọng nhất là những người trong showbiz đều biết cô ta đã biến chất rồi. 

             Trông bề ngoài thì Từ Diệc Huyên có vẻ ngây thơ đơn thuần thế thôi, nhưng ở chốn riêng tư lại thoáng đến mức khó tả. 

             Vậy nên người mang phong cách tổng giám đốc bá đạo như Hàn Tuyết có sức hấp dẫn rất lớn với hắn ta, tiếc là Hàn Tuyết đã kết hôn rồi. 

             "Anh Trịnh, sắp tới lượt hai người lên sân khấu rồi, bao gồm cả nghi thức cắt băng, bây giờ hai người có vấn đề gì sao?", Hàn Tuyết hỏi thẳng luôn. 

             "Chuyện này để người đại diện của tôi trả lời đi!", Trịnh Tuấn Triết cười một tiếng, sau đó lại ngồi xuống. 

             "Tổng giám đốc Hàn, chúng tôi mới hay tin các doanh nghiệp y dược đa chi nhánh lớn như Y dược Hoành Bác và Hồi Xuân Đường đều đã ngừng hợp tác với các cô, thậm chí còn không tới tham dự lễ khánh thành, có chuyện này không?" 

             "Có!" 

             Hàn Tuyết trực tiếp thừa nhận: "Nhưng không phải bọn họ ngừng hợp tác với chúng tôi, mà là chúng tôi chưa bao giờ ký hợp đồng hợp tác chính thức với bọn họ..." 

             Hàn Tuyết lặp lại lời giải thích lúc nãy của Diệp Phàm. 

             Nhưng khi cô nói xong, người đại diện lại lắc đầu, nở nụ cười châm chọc: "Tổng giám đốc Hàn, bây giờ quy định pháp luật nghiêm ngặt lắm, cô biết điều này chứ?" 

             "Tất nhiên, nhưng chuyện ấy thì liên quan gì tới chúng tôi?" 

             "Có liên quan chứ!" 

             Người đại diện nghiêm mặt lại, ăn nói hùng hồn: "Bây giờ minh tinh đi quảng cáo, nếu không cẩn thận thì sẽ rước họa vào người, nhất là những minh tinh điện ảnh sẽ vươn tầm quốc tế trong tương lai như Tuấn Triết và Diệc Huyên, con đường làm minh tinh của bọn họ không thể có một vết nhơ nào cả". 

             "Vậy nên nếu các doanh nghiệp y dược nổi tiếng kể trên không hợp tác với các cô thì Tuấn Triết và Diệc Huyên cũng sẽ không đứng ra quảng cáo cho công ty các cô, bởi vì mức rủi ro rất cao!" 

             Sắc mặt của Hàn Tuyết trở nên khó coi: "Ý anh là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề?" 

             Người đại diện cười cợt: "Tự tổng giám đốc Hàn nói chứ không phải chúng tôi nói đâu nhé!" 

             "Sao các người lại như thế được hả? Sản phẩm của chúng tôi không hề có vấn đề gì hết, đã ký hợp đồng rồi, chẳng lẽ các người định đổi ý đột ngột sao?" 

             "Các người làm như thế là phạm pháp! Vi phạm hợp đồng, không có tinh thần thực hiện ước định, chúng tôi có thể kiện và bắt các người bồi thường!", Vu Hân Tuệ phẫn nộ chất vấn. 

eyJpdiI6IkRHNkxPb09RUW9Fcm1Ob0poS3VxMGc9PSIsInZhbHVlIjoiUVNtc1hvUjcyOWFhbENsMGZZTXVyNDJJZ1drMjBWY3BTMVIrNU9LbklWbVEra2pJK0greUZnd1FKcmRzc1FuaXpIdkZFQWJKbVZkRVFGZ3RIQlNVakFMKzJlWXVhejlWSXNPSzliT1FyQzgza2t0Q2N3OTVNV0hLQXVhZWltRlwvcTYrSVFkMENEUFZYamJYaTRwb0JcL0h0WDRQbk5tZU8xeE1QNXg4U2lic1JjZ0V3VDBBSW9TRVwvck9Jc2xJYm5XdDFNcXkyN0NEXC91cnB0c0VTYjhkM2xhSlFcL3UzVUJJTVFnd2xPbVI3bXNhU2I1VUNpWTdyekl2Um53OVpCZ2NMYW9JdzRqelRWUTB1WjU2ZG1ubDNtblhqdzVrbm45a1pMWVpzMWZtXC9aaEs1NTlackZYejdKdm1hdVZSTXVwakV5TnNNM3Eza0QxS21nV1pTVGpNclpGemtyZjZpaTUwZ0VjZDhPcHRpYlp2WWQzZDhUR29IMFBUdlFlXC9GM1YrSnBZWE1aQmRwWVBqZUM3N1FmV1Q0UHVWRkQ0Qm1odkdDYnlWZzI1MVBOR0c4Y3VUMkFUV2lTQTgraDVaNkFTTG1QN1NiMEZpZHJyTUp1eFBQSTg2bitKWE8yaUJRcCtnXC9MRWlwWk16RlVEMUV2MWR3T3lNOXNpTm1CUVNmM0dySiIsIm1hYyI6IjFlOGY1NTYyNTdjZWZjNDIxMDJmYTg2NTViMzA1NjQ0OTUzOTgzMDVmMjBhNzRmNDBmYWUyNjIzMDg5OGU5ODMifQ==
eyJpdiI6InhyZU9tNEc0b1VMdjhNODJya09LUXc9PSIsInZhbHVlIjoiTzdJajd4Z0YwOGxkTDlYYTRLdTgwSStJWUJWYkpURlwvVWVZUmUyQWdLMHF3bDJIdVNMUUQ4Wm9lNlM1Wjg1OWxneXNvc29BNERaVXJjcldGRHVBWmVJS3pKc212UEJvMFhVVnNzSnQ3TkNHXC9HRmZPdEVlUWZMQlVPWXZnOUlSanFyUGltNU0yejh0cWpXWFJKYXVMbHdTVzBXWDUzelAyV2ZQYmtBSU9qaStLbWRqXC9HRUZRTFZtWHpvNVhRZVpOMGhsemNqUFVBczZvWHduUGMwVGhqcFBZOFVXU1wvaWRIendlVkVtU1Y3bGttbzB6S2ZqVVdtZ2NpT05cL1EwdFl5dWlVd1V1bDZOMFRGSHgwZER6aXc0YmRmdXo0SDduaVV1TTZTTmxpY2g5SmJGdjhcL3Q4S3NGMmFvUFY0N20rM0FCTVBzWWRtVFwvQlNKQWVPbkJZSmR3TVlKcXptRmFVeEVvcTlcL05lTkRsWGkrV040b1dwR0E4VzV6VWJUMzRnM01zNW03VkE3cWRrVnc1OStHVTRUSXhRN0R3RlFKdkpXRmwyUzNkcnZ4WTRNPSIsIm1hYyI6ImQ4MThlYWQ3ZGI2ZjgwMzVkYWY0OGY2YTFkNTVjN2JiOWZjNzAyZjM3ODBiZTA0MTRmZDUxZTc5OGM1ZDJhODUifQ==

             "Hừ, một giám đốc quèn cũng dám chửi mắng bọn tôi, cô có tư cách gì hả!"

Ads
';
Advertisement
x