Một tiếng động lớn, long trời lở đất.
Lâm Phong từ trong vô tận hắc quang vọt ra, chống lại vạn pháp, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt lạnh lùng quét khắp bốn phía, nhìn bốn đại Thượng Cổ Chí Tôn trước mặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ vô tình.
Cảnh tượng này nằm trong dự liệu của anh.
Mấy vị Chí Tôn có mặt ở đây, chắc chắn không thể lên từng người một.
"Lâm Phong. Cho ngươi một cơ hội sống, quỳ xuống dập đầu ba cái, trở thành thần bộc của tộc ta, từ nay hưởng vinh quang khắp thiên hạ." Chí Tôn Thiên Sứ Thần Tộc lạnh lùng cất lời.
"Mày sủa cái gì vậy? Thiên Sứ Thần Tộc cũng xứng nói lời này trước mặt tao?" Lâm Phong cười lạnh liên tục.
"Đừng quá khích, hãy suy nghĩ lý trí. Bây giờ ngươi không còn sụe lựa chọn nào khác." Sắc mặt Chí Tôn Thiên Sứ Thần Tộc âm trầm, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
"Lâm Phong, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc thời thế hôm nay không đứng về phía ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn một mình đối địch với bốn người sao?”
Thần sắc của Chí Tôn Ám Duệ Thần Tộc lạnh lùng, uy áp khủng khiếp không chút che giấu đè ép về phía Lâm Phong, muốn ép Lâm Phong phải khuất phục.
"Cần gì phải nói nhảm với hắn, tên này trời sinh có tính phản nghịch, không thể giữ lại."
Trong lời nói của Lý Trường Sinh chứa đầy sát ý.
Vương Khôn không nói gì, nhưng lại như một lão cáo già gian xảo, lặng lẽ lẻn đến phía sau Lâm Phong, định ra đòn chí mạng vào thời khắc mấu chốt.
Ở phía xa.
Những người vây xem đều kinh ngạc.
Đây là cảnh tượng gì?
Bốn đại Chí Tôn lại cùng liên thủ, đây là muốn làm gì? Muốn diệt thế sao?
Không hề khoa trương khi nói, chỉ cần bốn người này đồng lòng, có thể dễ dàng quét sạch chín tầng trời mười phương đất, tiêu diệt chín mươi chín phần trăm các thế lực trong thiên hạ.
"Đồ không biết xấu hổ."
"Bốn vị Thượng Cổ Chí Tôn vây công một tiểu bối, mặt mũi của các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao?"
Ma Lị và Hiên Viên Chỉ Nhược tức giận mắng chửi.
Trong lòng các cô rất lo lắng, sợ Lâm Phong xảy ra chuyện gì,
Rồng Ngốc, Gia Cát Tiểu Minh, tiểu sư thúc, Ngô Phong và những người khác cũng lộ vẻ lo âu, lòng dạ bất an.
Mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ, hoàn toàn không có cách nào cứu vãn...
"Chết tiệt. Vị đại nhân kia sao vẫn chưa tỉnh lại?"
Gia Cát Tiểu Minh nhìn chiếc quan tài đồng dưới lòng đất ở phía xa, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Và đúng lúc này.
Lâm Phong động, đối mặt với sự vây công của tứ đại Chí Tôn, anh hoàn toàn không hề sợ hãi, chủ động nghênh chiến.
"Lũ gà đất chó sành gì chứ, hôm nay đến bao nhiêu tao giết bấy nhiêu, chết hết đi."
Lâm Phong quát lớn, vung song quyền, phá tan vạn pháp, quyền uy khủng khiếp chấn động chín tầng trời mười phương đất, khiến vô số sinh linh run rẩy.
"Trời làm điều ác còn có thể tha thứ, tự làm điều ác thì không thể sống."
"Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì để chúng ta tiễn ngươi lên đường."
Tứ đại Chí Tôn mặt mày lạnh lùng, mỗi người thi triển thần thông, vây công tới tấp. Lâm Phong rất mạnh, nhưng muốn một mình địch lại bốn người, vẫn là chuyện hoang đường, hay nói cách khác là chuyện không thể.
Có thể đi đến bước này, ai mà không phải là thiên kiêu cái thế, ai mà không phải là cường giả từng vô địch một thời....
Một địch hai đã là cực hạn.
Địch bốn?
Đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày..
Ầm!
Trận chiến bùng nổ ngay lập tức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất