Trong lòng Vương Bác Thần cũng nói thầm.
Xem ra Dạ Anh Thư ở nhà họ Dạ cũng là một tai họa.
Nhưng mà, cũng chỉ có tai họa như vậy, mới có thể ra bài không theo lẽ thường.
Dạ Anh Thư xua tay đuổi một đám người đi, dẫn Vương Bác Thần tiếp tục đi vào sâu trong nhà họ Dạ.
Xuyên qua con đường đá xanh trong rừng trúc, thì đến một tiểu viện u tĩnh.
Trong tiểu viện, có mấy căn nhà đá mộc mạc, so với trang viên khổng lồ bên ngoài, nghiễm nhiên là hai thế giới.
Bên ngoài tiểu viện có một vườn rau xanh, một ông cụ tuổi già sức yếu đang tưới nước.
"Ông nội, con đưa anh ta đến rồi."
Dạ Anh Thư ồn ào đi qua, ôm lấy ông cụ.
Trước mặt ông cụ này, cô ta giống như là một cô gái nhỏ, hoàn toàn không có dáng vẻ của ma nữ.
Vương Bác Thần không ngờ, ma nữ Dạ Anh Thư này, thế mà còn có một mặt giống như là cô gái nhỏ.
Nhưng mà mỗi người đều có mấy gương mặt.
Ông cụ Dạ lảo đảo đứng lên, đánh giá từ trên xuống Vương Bác Thần, nói: "Ồ? Đây chính là tên nhóc nhà họ Vương kia? Con trai của Lý Kỳ? Đây là học xong "Thiên Diện Thuật" của nhà họ Dạ rồi?"
Vương Bác Thần xoa nắn gò mắt một chút, khôi phục lại diện mạo trước kia, ôm quyền nói: "Tiểu tử Vương Bác Thần, bái kiến cụ Dạ."
Ông cụ Dạ gật đầu nói: "Không tệ, có mấy phần tư thái nhân trung long phượng. Thư đã nói với cậu rồi chứ?"
Vương Bác Thần gật đầu: "Nói hết rồi."
Ông cụ này cũng là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không giả vờ ngớ ngẩn để qua mắt.
Ông cụ Dạ chỉ chỉ vào bàn ghế đá bên cạnh nói: "Ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện, ở đây không cần lo lắng có người nghe lén.
Vương Bác Thần sau khi đỡ ông cụ Dạ ngồi xuống, mới ngồi xuống.
"Cụ có gì chỉ giáo? Cứ nói đừng ngại, tiểu tử nhất định rửa tai lắng nghe."
Ông cụ Dạ lặng lẽ cười, nói: "Chỉ giáo thì không nói, chúng ta chẳng qua là hợp tác mà thôi. Nói thật, nhà họ Dạ chúng tôi trước mắt cũng không tệ lắm, Thiên Đình cũng sẽ không làm gì nhà họ Dạ, chúng tôi sao phải giúp cậu chứ? Tại sao phải bỏ qua vinh hoa phú quý này, mạo hiểm với cậu chứ?"
Vương Bác Thần ngây ra, không khỏi nhìn về phía Dạ Anh Thư.
Dạ Anh Thư làm mặt quỷ.
Vương Bác Thần trầm mặc một lúc nói: "Cụ có chuyện đừng ngại nói thẳng, trước mặt thật sự tôi không cam kết được gì. Cho dù làm được, chắc hẳn cụ cũng sẽ không
tin."
Đây mới là chuyện thường tình.
Nhà họ Dạ trước mắt, chỉ cần không trở mặt với Thiên Đình, thì vẫn là cổ tộc ẩn thế như cũ, có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Nếu như giúp anh trở mặt với Thiên Đình, đối với nhà họ Dạ mà nói, cũng không có chỗ nào tốt.
Anh vào lúc này, quả thực không lấy ra được vốn liếng để nhà họ Dạ đầu tư vào.
"Xem như thành khẩn."
Ông cụ Dạ nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhuận giọng, sau đó trong hai mắt đục ngầu phóng ra hai luồng sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần nói: "Thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh rồi chứ?"
Trong lòng Vương Bác Thần cảnh giác, anh cảm thấy đối phương dường như có thể nhìn thấu được mình.
Trước mặt ông cụ này, bản thân mình giống như bị lột sạch, không có bí mật gì đáng nói.
Vì vậy, anh cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Không sai, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh một lần, dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh hai lần"
Ông cụ Dạ gật đầu nói: "Như thế đáng để nhà họ Dạ chúng tôi đầu tư. Kế hoạch của Thư trước đó đã nói với tôi một chút, mặc dù có chút lỗ hổng, nhưng mà cũng
Vương Bác Thần nghe đến đầu đầy sương mù, ông cụ này lại có ý gì?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất