"Có phải trông rất giống Bát Quái ở quê nhà ngươi không?" Thái mỉm cười nói. 

 

Dương Bách Xuyên nghe Thái nói vậy, thì nhìn lại, càng nhìn càng thấy giống. Lúc này ngắm thì không bị ảnh hưởng như lúc mới vào nữa, thấy rõ ràng hơn. Chắc hẳn Thái đã bày ra một lớp bảo hộ nào đó. 

 

Nhìn kỹ, quả đúng là có phần giống Bát Quái, chỉ có điều bức tranh chữ này giản lược hơn, nhưng vẫn đủ tám phương vị. 

 

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Đúng, thực sự rất giống." 

 

Vừa nói xong, hắn giật mình nhận ra: "Ngài từng đến quê hương của ta ư?" 

 

"Ha ha." Thái mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu: "Coi như đã từng. Nói chính xác hơn là phân thân của ta đã đến quê các ngươi, để lại Tiên Thiên Bát Quái trên Địa Cầu. Thực ra đó là Bát Quái chưa trọn vẹn, thứ ngươi đang thấy đây mới là phiên bản hoàn chỉnh." 

 

Nghe xong, Dương Bách Xuyên sững sờ như sét đánh ngang tai. Hắn trừng mắt nhìn Thái, ngẩn ngơ: "Vậy tức là ngài chính là Phục Hy?" 

 

Thái mỉm cười gật đầu: "Có thể coi là vậy. Ngươi cứ gọi ta là Phục Hy. Dù chỉ là phân thân, phân thân ấy vẫn vương vấn Địa Cầu, mà nỗi vương vấn đó cũng là của ta." 

 

Woa, hôm nay ta gặp được đại thần rồi. 

 

Dương Bách Xuyên thầm hét to trong lòng. 

 

Trước đó nghe từ Dịch Thiên Hành thì hắn chỉ biết đối phương là Thần Hoàng, lúc mới gặp cũng xác nhận là Thần Hoàng, nhưng hắn cũng không kích động đến thế. 

 

Đến giờ xác nhận là Phục Hy, Dương Bách Xuyên kích động đến mức không nói lên lời. 

 

Trên Địa Cầu có câu, đồng hương gặp đồng hương thì rưng rưng nước mắt. Hơn nữa lại còn gặp đồng hương ngay giữa Thần giới của Tam giới, dẫu đồng hương này là nhân vật trong thần thoại, nhưng việc Phục Hy có thật đã được chứng thực. 

 

Từ đó chứng tỏ các nhân vật thần thoại khác hẳn cũng từng tồn tại ở thời viễn cổ của Địa Cầu. 

 

Làm sao Dương Bách Xuyên không xúc động cho được. 

 

Mọi thứ đều ăn khớp. 

 

Phục Hy, thủy tổ của văn minh nhân loại! 

 

Đây mới đúng là bậc tổ tông của Cửu Châu. 

 

Dương Bách Xuyên không kìm được cúi người hành lễ: "Bái kiến thủy tổ!" 

 

"Không cần đa lễ, cứ tự nhiên, ngồi xuống trò chuyện đi." Thái, giờ gọi là Phục Hy thì hợp hơn. 

 

Dương Bách Xuyên lại ngồi xuống, nhìn Phục Hy, nét mặt vẫn không giấu nổi niềm vui. 

 

Lúc này hắn coi như đã hoàn toàn yên lòng, vốn trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn còn đôi chút đề phòng, giờ thì hết sạch. 

 

Hắn mở lời: "Thủy tổ..." 

 

Chưa nói dứt câu đã bị Phục Hy ngắt: "Ngươi cứ gọi ta là tiền bối đi, gọi thủy tổ không hợp." 

 

Dương Bách Xuyên sững lại, gật đầu, không hỏi thêm: "Vậy ta gọi ngài là Thần Hoàng nhé." 

 

"Tùy ngươi." Phục Hy tỏ vẻ không để tâm, với ông ấy, Thần Hoàng chỉ là một danh xưng, còn thủy tổ thì quá nặng nề. 

 

"Lần này còn phải cảm ơn Thần Hoàng đại nhân đã cứu giúp." Dương Bách Xuyên nghĩ mình nên nói lời cảm ơn.  

 

Tuy người trực tiếp cứu hắn là Dịch Thiên Hành, nhưng Dịch Thiên Hành đã nói là do Thần Hoàng phái hắn ta đến. 

 

Phục Hy lắc đầu xua tay: "Cứu ngươi là điều nên làm. Có phải ngươi muốn biết vì sao tộc Thiên Nhân lại ra tay đuổi giết một kẻ vừa phi thăng thành thần như ngươi không?” 

 

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu thật cần một lý do, ta nghĩ chắc vì ta đã phá hủy Thiên Môn." 

 

"Đúng vậy, ngươi rất thông minh. Đúng là bắt nguồn từ việc Thiên Môn bị phá, nhưng đó chưa phải tất cả." Phục Hy nói. 

eyJpdiI6InU5eGJQU2VcL0tZeFJcL0ZaaVJSTVlYQT09IiwidmFsdWUiOiJBUjBGc3lweEVcL01nbWFkbFBCTEU2SXd0WjBhT2orMFhkSCtTenpoVW9VKzZORDlJQVF5ZTBjNjRqKzkrVW1UdCIsIm1hYyI6ImRhNzNmNDZmYzQ2ZDQ0YTY2Yzc0MjQwNGQxNjk1Yzk1NDdjNGY0YTA1NGQ4OGNjYzEyOWRjZTgxOTJlMzJkNDMifQ==
eyJpdiI6IkVnUWMxUHhGUUwyZndGeUhHK3EzK2c9PSIsInZhbHVlIjoiRkQ2ekV5YWtFRkY4T3FzRDh3RGdGd3luenVBaERBNDNFSG13cUdqWjNoRXVLZjk0NUhRQW1mY1c1RmhzSXVpemtoQmxWeGh1dzNnZldGSWZTVFwva2RCZGpvcStUSDdqZk5jV0VvaFBKNEJyVnh6WnVzZks5WWxFQlBCZlYwdkt6ZXN0b2xiaTdYNnNcLzBLUlQ3UTJ1UzlmZGNES1BRNURcL09LUWI2ZWx2bld3UmpQdHNLK2dvXC9DUVE5Y0FRWCs2SlFGcSs4WFFBd0gyMldBV2toejREUno5XC92TFBZZ2l5UU5wU3BVWXhOY2Z3PSIsIm1hYyI6Ijg3OWFiNTQ0YjRmNTI1OWMyNjNjZjA2YmVmMzdjZTFjOTcxMzkxNjQzOTBlMTQyZmQyZGI1YmMyZDI1ODYyNDAifQ==

Phục Hy nâng tách trà, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía trời xa rồi chậm rãi nói: "Chuyện này phải kể từ rất rất lâu về trước...

Ads
';
Advertisement
x