Tiếng nói ban nãy báo hiệu chủ nhân nơi này đã xuất hiện;, chính người ấy đã cắt đứt ma lực của bức chữ họa mà cứu hắn. 

 

Hắn thấy một bóng người thoáng hiện, biết chủ nhân nơi này đã đến, Thần Hoàng trong lời Dịch Thiên Hành. 

 

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, điều vượt xa những gì hắn tưởng tượng đã hiện ra. 

 

Nhìn từ dưới lên, thứ đầu tiên hắn thấy không phải người, mà là một đoạn thân rắn bảy sắc lấp lánh. Thân rắn ấy không quá đồ sộ, chỉ cỡ bằng hai bắp đùi người thường ghép lại. 

 

Những phiến vảy màu sắc lấp lánh lớn bằng lá cây, chồng xếp san sát, nhưng Dương Bách Xuyên hoàn toàn chắc chắn đó là thân rắn, bởi hắn từng gặp vô số loài rắn. 

 

Toàn thân hắn rùng mình,  không phải vì sợ, mà vì kinh ngạc. 

 

Xưa nay Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ, cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý, người sẽ tiếp nhận hắn, hay nói cách khác Thần Hoàng lại là một con rắn? 

 

Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua chừng một giây, hắn lập tức ngẩng lên nhìn rõ toàn bộ. 

 

Nói chính xác, sinh linh trước mắt có đầu người, thân rắn. 

 

Nửa dưới là thân rắn, phần trên hoàn toàn là thân người. 

 

Một người đàn ông trung niên. 

 

Khuôn mặt chữ điền có vẻ hiền hậu. 

 

Tóc đen dài xõa tới vai, trên đầu đội một chiếc vòng, giữ tóc gọn lại. 

 

Da vàng, mắt đen, tóc đen, mặt chữ điền, diện mạo chuẩn phương Đông. 

 

Mặc áo da thú khoác lệch một bên vai. 

 

Chỉ có nửa dưới là thân rắn bảy sắc lấp lánh. 

 

Bất chợt, trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên hai cái tên. 

 

Phục Hy, Nữ Oa! 

 

Bởi trong thần thoại Cửu Châu, Phục Hy và Nữ Oa đều có hình dáng đầu người, thân rắn. Chưa nói tới Nữ Oa, riêng Phục Hy đã là thần thời Thái Cổ trong thần thoại Cửu Châu, một trong Tam Hoàng thuộc Tam Hoàng Ngũ Đế. 

 

Phục Hy, tự Thái Hạo, là thủy tổ văn hóa của tộc Cửu Châu. Theo sử sách, Phục Hy xuất hiện từ thời kỳ đồ đá cũ, sáng tạo Tiên Thiên Bát Quái, khai sinh chữ viết, lưu lại vô vàn thần thoại truyền kỳ. 

 

Dương Bách Xuyên biết Thiên Thủy, cũng chính là quê hương của hắn ở Địa Cầu là nơi Phục Hy sinh ra, có miếu Phục Hy, có lễ tế tổ quy mô lớn mỗi năm, đón người Hoa trong nước lẫn kiều bào khắp thế giới về dự lễ tế vị thủy tổ khai sáng văn minh nhân loại. 

 

Mà cảnh tượng sống động như thế này lại xuất hiện ngay trước mắt, khiến lòng Dương Bách Xuyên cuộn sóng. 

 

Người này là nhân vật trong truyền thuyết ấy ư? 

 

Thật khó tin. 

 

Đúng lúc ấy, giọng nói ấm áp cắt ngang cơn ngẩn ngơ của Dương Bách Xuyên. 

 

"Thấy bức tranh chữ này quen mắt không?" 

 

"À… Có, có ạ, có thấy quen." Dương Bách Xuyên hoàn hồn, ấp úng đáp. Phản ứng chậm một nhịp, hắn vội hành lễ, suýt nữa quỳ bái: "Vãn bối Dương Bách Xuyên bái kiến Thần Hoàng." 

 

Lời nói thì xong, nhưng đầu gối lại không quỵ xuống được, hắn dốc sức thế nào cũng không quỳ nổi. 

 

Ngay sau đó, một luồng lực ôn hòa khẽ đỡ hắn đứng thẳng. 

 

"Ta tên là Thái, không cần đa lễ. Ta thật sự không dám nhận cái lạy này. Haha. tiểu hữu, lại đây ngồi trò chuyện." 

 

Người đàn ông trung niên đầu người, thân rắn tự xưng là Thái, mỉm cười nói, đưa tay đỡ Dương Bách Xuyên, dẫn hắn tới bộ bàn ghế bằng Tử Trúc bên cạnh. 

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên có phần căng thẳng, nhưng khi Thái nắm tay kéo hắn, cảm giác căng thẳng lập tức tan biến, đạo tâm lắng lại. 

 

Hắn cảm nhận được người trung niên tên Thái này đối với mình rất thân thiện. 

 

Chỉ có điều câu "ta thật sự không dám nhận cái lạy này" của Thái vừa rồi khiến hắn mù mờ, không hiểu ra sao. 

 

Nói chung lòng hắn chất đầy nghi hoặc, có vẻ đối phương hiểu rất rõ về hắn, còn hắn thì hoàn toàn mù tịt về người ta. 

 

Từ khi đặt chân vào Thần giới, từ lúc Dịch Thiên Hành cứu hắn, tới lúc bước vào căn nhà tranh, nhìn thấy bức tranh chữ, rồi gặp người trung niên đầu người, thân rắn tên Thái. 

 

Hắn có quá nhiều thắc mắc. 

 

"Uống trà trước đã, nếm thử chén trà Tử Trúc này, nó do chính tay ta làm lúc rảnh rỗi." Thái mỉm cười ra hiệu cho Dương Bách Xuyên. 

 

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, nhìn xuống dưới bàn, quả nhiên trước mặt là một chén trà màu tím, nước trà cũng ánh tím, le lói thần quang. 

 

Chẳng hiểu vì sao, hễ nghe Thái nói là hắn lại thuận theo, vô thức nâng chén nhấp một ngụm. 

 

Một luồng khí ấm dịu lan tỏa khắp cơ thể, đạo tâm lại chìm vào yên tĩnh, đầu óc dần thanh tỉnh. Dương Bách Xuyên cảm thấy nguyên thần như được ngưng tụ, vững chắc thêm đôi phần. 

 

Hắn biết đây không phải loại trà bình thường. 

 

Dù sao thì lúc này hắn cũng đã bình tĩnh trở lại. 

 

Đặt chén xuống, hắn hướng về Thái nói: "Cảm ơn tiền bối đãi trà." 

 

"Tiểu hữu không cần khách sáo. Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, cứ hỏi đi, ta sẽ giải đáp cho.” Thái đặt chén xuống, nói. 

 

Trong mắt Dương Bách Xuyên, Thái trông chẳng có phong thái tiên phong đạo cốt, vậy mà chỗ nào cũng chất đầy tiên khí, thật kỳ lạ. 

 

Nhưng có một điều hắn thấy rõ và cảm được trong lòng, ở bên Thái, mọi thứ đều rất thoải mái. 

 

Dù là lời nói hay từng động tác, đều vô cùng dễ chịu. 

eyJpdiI6IjBEUHo5d0RhTmlVTExqQlFMUVpXYmc9PSIsInZhbHVlIjoidEtoRlBDR3lRM25aSHlLYTJkdGJSaWhIMXlVUmxyWXJWZDZjWHNubU9zZWtyOCsxYmlObVJwbEgxdUtOeFp4TyIsIm1hYyI6IjE2YzM4M2EyOGYzOGYxMGQyMzI5YTJjNDViMDI3ZjkzMWQ0N2FjMjliMDBiMTNlZGUzYjEyMDJkY2IyOTEzYTMifQ==
eyJpdiI6IjVVQzZGcTQ5ME96UloxXC9MWE1aaDVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNLRmtHMW5aeVM1d0RjMWNcL25iS2JHY1pkb0hoWUNGTjNTeWp4dmoxTGV6U0pYUFwvRStoZXBnRThzenBKK3FUdWFoMlFKMmI2cjM4T2RZWjIrWWhuUGd5OCtDVVwvXC9pOWxWQXZTelVxQVJ0NFwvSVwvMXlxWXhkcWZZS0NHTURwVklZNEs2SlE3dnRTV0xBdm9nNWxLdFFjQ0UwQVJvWkRtZENvOTRWMm1jNll4YjlkQnpkWStSYlwvemVNMnVEQ0g4WnVvVXlZQXQrZ0EzMFNnU001dCtSWkhYOUdaVVRYUmoxVTRDRzFaWUsyMTl3NVBkOHpBMmpGcUw3elM3dFpPMTZESVZaVUIzWFlHcW9NRVF1UE5ZXC9RZFwvNHJqdHU2ZkxoNytCdlBIT0tQVzhTSHA4Y0NWMGJoZU1uMGdVWlZlazBRTzh6RXZYMVRDMEw0emQ4NEJ1MjFNOFdUNzUxZmtheWdDM2g3NkY2bE1SYlNIWkc5anNnOGFlYjJvTGM5b2VLWEFrZnpZTk5VWUZxMXZVbFh5OEdaekpvUnNuUGhxZmZ6N3FhdnZ4MDQ0OFVnMHhEUzlpSGdCUkxuOVZnK3Z3SWFXcHZJNzhQNTRmVXdkdjBtSHFGUmd1alpad2ZzaSs3RDZXOWhEQ21rQWppOWlOWnlFdnl4KzZQK1hCc1wvT3hzaiIsIm1hYyI6IjI4MzJjYjczY2Y2MmNiZjI5ZGQyN2JjY2NjM2ZlYTQxNjRiOTkyZTRmNzY5OTQzMzFkOGI3NDA0ODM5ZGM1MTIifQ==

Ánh mắt đảo qua một vòng, Dương Bách Xuyên lại dừng ở bức tranh chữ ngay bức tường đối diện, hỏi: "Vậy bắt đầu từ bức tranh chữ kia đi. Vãn bối cứ thấy quen lắm, mà nhất thời lại không nhớ ra được là đã gặp ở đâu rồi."

Ads
';
Advertisement
x